Còn chưa nói xong cô ta đã bị Nhạc Yên Nhi cắt ngang bằng giọng nói lạnh lùng.
– Cô cần gì phải tự lừa mình dối người như thế, cô yêu anh ấy, cô yêu anh ấy hơn bất cứ ai, dù có hận, cô vẫn không nỡ để anh ấy chết, cô không muốn anh ấy xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ cô còn không hiểu ư?
– Tôi yêu anh ta ư?
Như nghe được một câu chuyện cười, Bạch Nhược Mai bật cười ha hả, nhưng nước mắt của cô ta càng chảy dữ dội hơn.
Bạch Nhược Mai nhìn người đàn ông đang nằm trên giường bệnh với ánh mắt nóng bỏng, nhưng dưới màn nước mắt mông lung, gương mặt của người đàn ông đó càng ngày càng mơ hồ.
Giọng nói của cô ta đột nhiên trở nên thê lương:
– Đúng thế, tôi yêu anh ấy, nhưng anh ấy không yêu tôi! Đông Lục, tại sao anh lại keo kiệt như vậy, tại sao không đối xử với em tốt một chút, em mới là vợ anh mà! Anh tàn nhẫn với em quá, thật sự rất tàn nhẫn!
Chứng kiến cảnh này, Nhạc Yên Nhi bỗng thấy lòng mình nặng nề.
Hận một người bao nhiêu thì yêu người đó bấy nhiêu.
Anjoye tiến lên trước đỡ lấy cô, anh ta nói:
– Đi thôi, chúng ta không thích hợp ở lại đây nữa rồi.
Nhạc Yên Nhi gật đầu, đúng lúc cô định đi về thì Bạch Nhược Mai đột nhiên nói:
– Nhạc Yên Nhi, tôi muốn nói chuyện với cô một chút.
– Cô muốn làm gì?
Anjoye híp mắt lại, cất giọng đầy lạnh lùng.
– Không cần khẩn trương thế đâu, tôi và cô ta cũng coi như là bạn cũ, chúng tôi nói chuyện với nhau một lúc cũng không có gì quá đáng chứ, tôi sẽ không làm gì cô ta đâu, Lâm Đông Lục thành ra thế này rồi, tôi không có tâm trạng tính sổ với cô ta.
– Anjoye, đừng lo, cậu ra cửa đợi tôi đi, một lúc nữa tôi sẽ ra.
Nhạc Yên Nhi hờ hững nói.
Từ đầu đến cuối, ánh mắt của Bạch Nhược Mai đều gắn chặt trên người Lâm Đông Lục, tình yêu của cô ta khiến Nhạc Yên Nhi đồng ý tin tưởng.
Đúng như những gì cô ta nói, bọn họ… thật sự là bạn cũ.
Nghe thế Anjoye mới gật đầu, anh ta đi ra ngoài, nhưng không đóng cửa phòng lại để đề phòng có chuyện ngoài ý muốn.
– Cô muốn nói gì với tôi.
– Cô quen Lâm Đông Lục bao lâu rồi?
– Tám năm.
– Cô có biết tôi quen anh ấy bao nhiêu năm rồi không? Từ lúc có trí nhớ tôi đã biết anh ấy rồi, hai nhà chúng tôi là thế giao, cha tôi nói, nếu tôi thích, về sau có thể gả cho anh ấy. Tôi đã yêu anh ấy, nhưng… anh ấy không yêu tôi. Tôi cứ tưởng rằng là do anh ấy không biết những điểm tốt của tôi, tôi đường đường là thiên kim tiểu thư của tập đoàn Bạch Thị, trong từ điển của tôi không có từ thua! Nhưng hôm nay, tôi vẫn phải thua. Nhạc Yên Nhi, cô có thể đồng ý với tôi một chuyện không?
Bạch Nhược Mai nhẹ giọng hỏi, những ngón tay của cô ta nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt Lâm Đông Lục, cuối cùng dịu dàng nắm lấy tay anh.
– Chuyện gì?
– Hãy nói cho tôi biết quá khứ của hai người, nói kỹ từng chi tiết, nói hết tất cả cho tôi biết. Tôi muốn biết tại sao Lâm Đông Lục lại yêu cô, tại sao… lại nhớ mãi không quên cô.
Nhạc Yên Nhi nghe thế thì hô hấp nghẹn lại, nước mắt của cô suýt chút nữa là rơi xuống.
Thực ra… Bạch Nhược Mai cũng là một người đáng thương.
Giọng nói lạnh nhạt mang theo sự bi thương nồng đậm của cô vang lên giữa đêm khuya yên tĩnh.
– Lần đầu tiên tôi và Lâm Đông Lục quen nhau…
Nhạc Yên Nhi tỉ mỉ kể lại từng chuyện trong quá khứ của hai người.
Bạch Nhược Mai yên tĩnh lắng nghe, ánh mắt cô ta nhìn Lâm Đông Lục vẫn chuyên chú dịu dàng như đang nhìn cả thế giới của mình vậy.
Qua hồi lâu, câu chuyện giữa cô và Lâm Đông Lục đã kết thúc, nước mắt vương trên khóe mắt Bạch Nhược Mai cũng rơi xuống.
Cô ta hít sâu một hơi rồi quay đầu lại cười nói:
– Cảm ơn cô đã đồng ý nói hết tất cả với tôi.
– Xin lỗi, nếu không vì tôi…
– Sao cô cũng lại thánh mẫu thế hả? Thực ra cả hai chúng ta đều hiểu rõ, từ lâu chuyện này đã không phân rõ được đúng sai rồi. Tôi yêu anh ấy, anh ấy yêu cô, nhưng… cô lại không yêu anh ấy nữa! Nếu như cô vẫn còn yêu anh ấy thì tôi sẽ tác thành cho hai người. Nhìn thấy anh ấy đau khổ như thế, trong lòng tôi cũng rất khó chịu. Cô nói xem, trái tim con người lớn đến vậy, tại sao chỉ có thể chứa được một người, làm sao mà cô quên được Lâm Đông Lục?
– Vì hai người đã kết hôn nên tôi biết mình nên rút lui rồi, không nghĩ tới thì sẽ không đau khổ nữa.
– Không nghĩ tới sẽ không đau khổ ư?
Bạch Nhược Mai ôm lấy ngực mình, cảm nhận nhịp đập mạnh mẽ của trái tim, đột nhiên cô ta bật cười.
– Nhạc Yên Nhi, lần này tôi thắng rồi, tôi yêu anh ấy nhiều hơn cô, từ trước tới nay tôi chưa từng thua cô, tôi chỉ thua Đông Lục mà thôi!
Cô ta chớp mắt, nhìn lên trần nhà, như để nuốt ngược nước mắt vào trong.
– Nhạc Yên Nhi, tôi mãi mãi không bao giờ xin lỗi cô đâu, trong chuyện tình cảm, ai cũng ích kỷ cả, tôi yêu anh ấy, cho dù tất cả mọi người đều nói là tôi sai, tôi vẫn yêu anh ấy! Từ nay về sau, tôi vẫn sẽ là vợ của anh ấy, anh ấy vẫn là chồng của tôi, tôi sẽ ở lại bên cạnh anh ấy cả đời này!
Đầu ngón tay của cô ta dán lên lòng bàn tay của Lâm Đông Lục, như để lại một dấu ấn trên người anh.
Phòng bệnh bỗng nhiên rơi vào im lặng.
Nhạc Yên Nhi nhìn họ thật chăm chú rồi quay gót ra ngoài.
Trong chuyện tình cảm này, từ lâu… đã không phân rõ được ai đúng ai sai rồi.
Trong phòng bệnh, Bạch Nhược Mai nhìn chăm chú gương mặt của Lâm Đông Lục, khóe miệng cô ta hơi nhếch lên:
– Em thật sự rất hoài niệm quãng thời gian anh bị mất trí nhớ, anh giành tất cả tình yêu cho em, đó là quãng thời gian hạnh phúc nhất trong cuộc đời em, nếu em biết chỉ có một năm ngắn ngủi thì em sẽ không cãi nhau với anh đâu, em sẽ sống thật vui vẻ bên anh. Lâm Đông Lục, chẳng phải anh muốn đá em đi, muốn ly hôn với em sao, sẽ không được đâu… em sẽ không cho anh cơ hội đó. Trừ khi em chết đi, nếu không em vẫn mãi là vợ của anh… Đông Lục…
Cô ta ôm chặt lấy Lâm Đông Lục, nhắm hai mắt lại thật thống khổ, nước mắt không ngừng rơi xuống như những chuỗi trân châu.
Sáu giờ sáng, sau khi xử lý xong chuyện bên truyền thông, Hank đã kiệt sức hoàn toàn, nhưng anh ta vẫn chạy tới bệnh viện.
Khi đẩy cửa bước vào, anh ta thấy Bạch Nhược Mai đã ghé vào bên cạnh giường Lâm Đông Lục mà ngủ, Hank không nhịn được thở dài một hơi, anh ta hiểu Bạch Nhược Mai, cô ta chỉ quá yêu Lâm Đông Lục mà thôi.
– Nhược Mai, cô về trước đi, ở đây có tôi trông là được rồi, chủ tịch Bạch đã đến công ty mấy lần rồi, ông ấy muốn đưa cô về.
Anh ta đẩy nhẹ Bạch Nhược Mai, tuy nhiên cô không có bất cứ phản ứng nào.
Nhưng … có một thứ gì đó rơi từ trên giường xuống, đó là… một lọ thuốc an thần trống không!
Hank trợn to mắt đến mức gần như nứt ra:
– Bác sĩ! Bác sĩ…
…
Đợi đến lúc Lâm Đông Lục tỉnh lại đã là hai mươi tư tiếng sau.
Anh thống khổ mở mắt ra và chỉ thấy đau đớn như bị xé rách.
– Lâm Đông Lục anh tỉnh rồi à! Em mang cho anh canh hạt sen mà anh thích ăn nhất đây!
Bạch Nhược Mai mỉm cười nói.
Lâm Đông Lục không nhịn được nhíu chặt lông mày lại, trên gương mặt anh chứa đầy sự lạnh lẽo, anh lạnh lùng nói:
– Cô ở đây làm gì?
– Anh sao thế? Sao anh lại hung dữ với em như thế! Em đã đến tận cửa hàng gần trường trung học thuộc đại học A để mua đấy, không phải lúc trước anh nói với em là anh thích ăn canh ở đó sao? Anh mau nếm thử đi!
Dường như không cảm nhận được sự tàn nhẫn đáng sợ trên người Lâm Đông Lục, cô ta vẫn mỉm cười tươi tắn, hai mắt cong lên, chìa chiếc thìa về phía anh.
– Nào, há miệng ra, em đút cho anh.
– Tôi nói với cô lúc nào?
Lâm Đông Lục nhíu chặt mày, bàn tay to lớn túm chặt lấy cổ tay cô ta.
Bạch Nhược Mai đau đớn cau mày lại.
– Anh làm cái gì thế, lúc trước khi em còn học trung học ở đó, không phải anh thường chạy tới đó để mua canh hạt sen sao? Sau đó anh nói mình làm thế là vì muốn nhìn thấy em!
Lâm Đông Lục nghe thế thì nhớ ra, đúng là anh đã từng nói như thế, nhưng không phải nói với Bạch Nhược Mai mà là Nhạc Yên Nhi!
– Bạch Nhược Mai, cô đang giở trò gì thế?
Giọng nói lạnh lùng của anh đã hơi run rẩy.
– Anh ngốc à, em là Nhạc Yên Nhi mà! Ngoan, đừng náo loạn nữa nhé!