Lâm Đông Lục nghe thế thì trên mặt đầy vẻ kinh hãi, anh thả lỏng tay ra, Bạch Nhược Mai lập tức vui vẻ đút thìa cháo vào trong miệng anh:
– Thế nào? Ngon không? Em xếp hàng lâu lắm mới mua được đấy, còn có cả bánh hạt sen nữa đấy, ơ, bánh hạt sen của em đâu.
Sắc mặt Bạch Nhược Mai đột nhiên đanh lại, hai mắt trống rỗng, sau đó cô ta quay gót chạy đi.
– Ai ya, em quên mua mất rồi, bây giờ em đi mua ngay đây, anh đợi em nhé!
Cô ta vội vàng chạy đi, đâm cả vào người Hank.
Hank nhìn Lâm Đông Lục còn đang ngơ ngác, cười cay đắng:
– Sáng hôm nay Nhược Mai… uống một lượng lớn thuốc an thần tự sát, may được rửa ruột kịp thời nên mới thoát khỏi nguy hiểm, lúc tỉnh lại cô ấy tự cho rằng mình là Nhạc Yên Nhi. Bác sĩ nói Nhược Mai đã phải chịu kích thích rất lớn, hiện tại cơ thể vô cùng yếu ớt nên mới thành ra như vậy. Bởi vì quá muốn trở thành một người nào đó mà hoàn toàn quên đi bản thân. Cô ấy muốn trở thành Nhạc Yên Nhi, trở thành người mà em yêu.
– Tại sao… lại ra nông nỗi này?
Lâm Đông Lục nhíu chặt mày, trong mắt anh chứa đụng sự kinh hãi tột cùng và cả đau lòng.
Nếu như Bạch Nhược Mai cứ tiếp tục làm loạn, anh có thể thoải mái phụ lòng cô, nhưng bây giờ….
– Đông Lục, vì em mà cô ấy phải trả giá nhiều thế nào chắc không cần anh phải nói. Em yêu Nhạc Yên Nhi, nhưng… quả thật em đã làm tổn thương Nhược Mai rồi, ngay từ đầu em đã lợi dụng cô ấy! Tại sao cô ấy lại muốn trở thành Nhạc Yên Nhi, điều này… em hiểu rõ nhất đúng không?
Phòng bệnh đột nhiên rơi vào yên lặng.
Một lúc sau, Bạch Nhược Mai đã mua được bánh hạt sen, khi đút bánh vào trong miệng anh, cô ta lập tức mỉm cười vui vẻ, cứ như không biết đến nỗi thống khổ của thế gian vậy.
Lâm Đông Lục nhìn chăm chú vào gương mặt rạng rỡ của cô ta, trong đôi mắt đen láy sáng ngời của cô chỉ phản chiếu hình bóng của một mình anh, cũng… chỉ tồn tại một mình anh.
– Yên… Yên Nhi?
– Gọi em làm gì, anh ngốc hả?
Cô ta gõ lên đầu anh một cái.
Đúng vào lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng gầm giận dữ:
– Lâm Đông Lục cậu ra đây cho tôi, trả con gái cho tôi, nếu không tôi không để yên cho Quảng Thịnh đâu!
Người đang nói là cha của Bạch Nhược Mai, Bạch Vĩnh Thăng.
Bạch Vĩnh Thăng đi vào phòng bệnh, khi nhìn thấy Bạch Nhược Mai, ông vội vàng kéo cô ta về bên mình, quan tâm hỏi han:
– Con gái, con không sao chứ, có phải tên khốn này lại bắt nạt con không? Đừng lo, hôm nay cha sẽ đánh gãy cẳng chó của nó!
Trong lòng Bạch Vĩnh Thăng hừng hực lửa giận, thấy trên bàn còn có một lọ hoa, trong cơn nóng giận, ông quơ luôn lấy rồi đập thẳng vào đầu Lâm Đông Lục.
Nhưng…
Bạch Nhược Mai lại đứng chắn trước người ông.
– Nhược Mai!
Lâm Đông Lục đã nhắm mắt lại chuẩn bị chịu đựng tất cả, Hank nói đúng, anh yêu Nhạc Yên Nhi, nhưng quả thật đã làm tổn thương Nhược Mai, anh nên chịu cú đánh này.
Nhưng không ngờ Bạch Nhược Mai lại xông lên.
Bình hoa vỡ vụn trên đầu cô ta, máu tươi tràn ra ngay tức khắc.
Nhưng, cô ta vẫn mỉm cười, dịu dàng nói:
– Đồ ngốc, anh gọi sai tên em rồi, em là Nhạc Yên Nhi mà…
Còn chưa nói hết câu, cô ta đã ngất đi trong lòng Lâm Đông Lục.
Trong khoảnh khắc ấy, anh thấy trái tim của mình đau đớn dữ dội.
– Bác sĩ…
Anh ôm chặt lấy Bạch Nhược Mai, giống như… cô ôm anh lúc anh đang hôn mê vậy.
Bạch Vĩnh Thăng kinh hãi trơ mắt đứng nhìn, cho đến khi Lâm Đông Lục ôm Bạch Nhược Mai ra ngoài ông mới phản ứng lại.
Hôm qua con gái của ông còn khóc lóc trong lòng ông, con bé nói hận Lâm Đông Lục, chỉ hận không thể làm cậu ta thân bại danh liệt, hận không thể làm cậu ta quỳ dưới chân nó, hận không thể làm cho cậu ta ngồi trong tù cả đời, hận không thể giết chết cậu ta…
Nhưng… tại sao lại thế này?
Ông run sợ chạy theo, đứng ngoài phòng phẫu thuật, nhìn Lâm Đông Lục cũng đang vô cùng lo lắng, ông không nhịn được mà xông tới, hai tay tóm chặt lấy quần áo của anh, gầm lên đầy tức giận:
– Rốt cuộc cậu đã làm gì với con gái tôi? Tối hôm qua nó còn bảo muốn nghiền cậu thành tro, làm sao lại vì cậu mà làm ra chuyện ngốc nghếch thế này được?
Lâm Đông Lục không nói gì cả, bây giờ lòng anh đã loạn như tơ vò.
– Cậu nói đi!
– Con sẽ chăm sóc cô ấy.
Qua hồi lâu, Lâm Đông Lục mới nặng nề thốt ra mấy chữ này, đột nhiên anh cảm thấy lòng mình thật nhẹ nhõm.
– Cái gì?
– Con sẽ chăm sóc cho vợ của mình, cả đời!
Anh kiên định nói.
– Đồ khốn!
Bạch Vĩnh Thăng đấm vào mặt anh, cơ thể của Lâm Đông Lục vốn đã yếu, nên bị ông đánh một cú thật thảm hại, nhưng anh vẫn kiên cường đứng dậy.
– Xin hãy cho con một cơ hội.
– Lúc đầu tôi giao đứa con gái khỏe mạnh của tôi cho cậu, nhưng cậu đã làm gì với nó? Bao nhiêu năm nay tôi và mẹ nó chưa từng để nó chịu chút uất ức nào, nhưng cậu thì sao! Cậu đối xử với Nhược Mai nhà chúng tôi thế nào! Lâm Đông Lục, lúc đầu cậu hứa với tôi cái gì, cậu sẽ chăm sóc nó yêu thương nó, để nó sống hạnh phúc cả đời, hai đứa mới kết hôn bao lâu chứ!
Lúc đầu…
Khi quyết định lấy Bạch Nhược Mai, anh đã nắm tay Bạch Nhược Mai đi đến trước mặt Bạch Vĩnh Thăng, nhấn mạnh từng chữ một:
– Bác, con yêu con gái của bác, con muốn chung sống với cô ấy cả đời, chăm sóc cô ấy yêu thương cô ấy, để cô ấy mãi mãi được sống hạnh phúc, xin bác cho con cơ hội.
Hóa ra…
Ban đầu anh đã từng hứa như thế!
Anh vẫn còn nhớ, chưa đợi Bạch Vĩnh Thăng trả lời, Bạch Nhược Mai đã sốt ruột nói:
– Ai ya ai ya, anh không cần hỏi ba đâu, anh chỉ cần hỏi em là được rồi, em đồng ý em đồng ý!
Hóa ra, cô yêu anh như thế.
Nhược Mai, xin lỗi em, em nhất định đừng có chuyện gì, nếu không cả đời này… lương tâm anh sẽ bất an!
…
Khi Nhạc Yên Nhi trở lại nhà của Anjoye đã là nửa đêm, cô cảm thấy vô cùng mệt mỏi, vừa ngả đầu xuống liền ngủ mất.
Cô mơ thấy Lâm Đông Lục.
Trong mộng, anh vẫn là thiếu niên, trên tay cầm một quyển sách, ngồi dưới gốc cây mỉm cười với cô.
Cô vừa nhấc chân lên định đi tới thì anh lai giơ tay lên ngăn cản bước chân của cô.
– Yên Nhi, em đừng qua đây, anh phải đi rồi.
Nhạc Yên Nhi nghi hoặc hỏi:
– Anh muốn đi đâu?
Lâm Đông Lục mỉm cười ấm áp như ánh mặt trời:
– Yên Nhi, em hạnh phúc là tốt rồi, anh cũng phải đi tìm hạnh phúc của mình đây.
Nhạc Yên Nhi trợn tròn mắt, nghĩ tới Dạ Đình Sâm, sau đó cô cắn răng lắc đầu:
– Đông Lục, em không hạnh phúc.
Cho dù là ở trong mộng, cô cũng biết rõ, bây giờ Dạ Đình Sâm không yêu cô.
– Yên Nhi ngốc.
Lâm Đông Lục mỉm cười, cơ thể của anh ngày càng nhạt dần, dường như sẽ biến mất vậy.
– Đừng nhìn bằng mắt của em, hãy dùng trái tim để cảm nhận…
Sáng sớm hôm sau, Nhạc Yên Nhi mở bừng mắt ra, cô vẫn nhớ mang máng cảnh trong mơ, đầu cô truyền tới cơn đau dữ dội.
Giấc mơ này nghĩa là gì? Nó chứng minh trong tiềm thức, cô vẫn không muốn từ bỏ Dạ Đình Sâm sao?
Cô cười khổ, thay quần áo rồi đi xuống tầng.
Anjoye ở trong một căn duplex, tổng cộng có hai tầng, sẽ có nhân viên vệ sinh theo giờ đến quét dọn, chuyện nấu cơm tạm thời giao cho Dư San San.
Trong phòng bếp truyền ra tiếng chén đĩa leng keng, Nhạc Yên Nhi tưởng rằng là Dư San San.
Nhưng vừa lại gần, cô nhìn thấy bên trong có một bóng người cao gầy, mặc quần áo ở nhà màu xám, ống tay áo được xắn cao lên, người đó đang loay hoay vật lộn bên bệ bếp.
– Dạ Đình Sâm…
Cô thất thần nhìn anh ta, đồng tử trong mắt co rút mãnh liệt.