Biết Thẩm Quân Trạch đã về, Lư Tiến Tài liền muốn nối lại quan hệ với cậu ta.
Ai bảo bây giờ Thẩm Quân Trạch và nhà họ Thẩm đã bắt đầu trở nên gần gũi chứ.
Nhưng đáng tiếc, Lư Tấn Tài đích thân đến nhà Lư Nhã Cầm tìm, nhưng lại không gặp được cậu ta.
“Em bảo Quân Trạch dọn ra ngoài ở rồi?”
Lư Tiến Tài lạnh lùng nhìn em gái mình.
Lư Nhã Cầm bất lực gật đầu.
Giờ ngay cả điện thoại của bà ta mà Thẩm Quân Trạch cũng không đủ kiên nhẫn nghe nữa.
Bà ta gọi điện cho con trai, chưa nói được mấy câu thì nó đã cúp máy, không phải đang có việc thì là bận rộn.
Lư Nhã Cầm biết con trai tức giận vì mình thân thiết với Lư Tiến Tài, nhưng bà ta cũng chỉ muốn tốt cho con.
Nhà họ Thẩm có thật lòng với cậu ta đâu? Còn anh trai bà ta tuy hiện giờ có hơi quá đáng, nhưng tốt xấu gì cũng rất thương yêu đứa cháu ngoại này từ nhỏ đến lớn, nên sẽ không lừa gạt bà ta.
“Em nói xem, chẳng phải anh đã nói với em rồi sao? Đám nhà họ Thẩm là loại người nào chứ? Họ có thể đối xử thật lòng với Quân Trạch sao? Trước kia anh đã phân tích rõ ràng với em như vậy, em chưa nói với Quân Trạch sao?”
Lư Tiến Tài chỉ hận rèn sắt không thành thép.
Lư Nhã Cầm cúi đầu, dường như bị người ta rút cạn tinh thần: “Sao em không nói chứ.
Em đã nói với Quân Trạch biết bao nhiêu lần, nhưng giờ nó đã bị người nhà họ Thẩm tẩy não rồi, bây giờ em có nói gì nó cũng không tin.”
Lư Tiến Tài nhìn em gái mà chẳng còn lời nào để nói.
Lư Nhã Cầm ngẩng đầu nhìn ông ta: “Anh, chẳng phải Quân Trạch không tin sao? Hay là giờ anh trả lại công ty cho Quân Trạch đi, để nó tự quản lý, vậy chẳng phải Quân Trạch sẽ tin sao?”
Lư Tiến Tài lạnh lùng nhìn chằm chằm Lư Nhã Cầm, mang theo vẻ thăm dò và đánh giá: “Đây là ý của em hay Quân Trạch?”
“Ý của em.
Anh, hiện giờ Quân Trạch rất cố chấp.
Nếu anh không có hành động thực tế thì nó sẽ không tin anh đâu.”
“Anh trả công ty cho nó thì không thành vấn đề.
Nhưng nó có khả năng quản lý không?”
“Có mà! Nay Quân Trạch đã lấy được bằng MBA, hơn nữa lại thực tập trong tập đoàn quân Lan một thời gian, kinh nghiệm làm việc và trình độ đều đã có.
Trả công ty lại cho Quấn Trạch sẽ không có vấn đề gì đâu.
Nếu nó không có năng lực quản lý công ty thật thì cho dù cuối cùng công ty phá sản, hai mẹ con em cũng chấp nhận.
Tin rằng dù A Nhượng ở trên trời nhìn thấy cũng sẽ không trách Quân Trạch.”
Đầu óc Lư Nhã Cẩm hiếm khi sáng suốt một lần.
Ánh mắt Lư Tiến Tài càng lúc càng nghiền ngẫm.
Đây rốt cuộc là ý của Lư Nhã Cầm hay Thẩm Quân Trạch? “Anh, anh đang nghĩ gì thế?”
Lư Tiền Tài sực tỉnh: “Anh đang nghĩ về đề nghị của em.
Anh thì không vấn đề gì, chỉ sợ những cổ đông của công ty không đồng ý.
Suy cho cùng thì phần đồng bọn họ đều là vì lợi ích.
Hay là thế này đi, anh nói chuyện với Quần Trạch trước.
Em giúp anh hẹn nó.”
“Việc này.
Anh, bây giờ Quân Trạch chưa chắc đã nghe em.”
Lư Nhã Cầm khó xử.
Trên mặt Lư Tiến Tài thoáng hiện vẻ mất kiên nhẫn: “Chỉ là hẹn Quân Trạch ra ngoài cùng ăn bữa cơm thôi.
Nếu chẳng phải nó nó hiểu lầm anh, không nhận điện thoại của anh thì tự anh đã gọi cho nó rồi.”
Nghe vậy, Lư Nhã Cầm hơi do dự, cuối cùng gật đầu: “Được rồi.
Anh, em sẽ hẹn Quân Trạch giúp anh.
Anh nhất định phải nói chuyện đàng hoàng với nó.
Thằng bé này bây giờ rất bướng, không dễ nghe lời người khác đâu.”
Lư Tiền Tài hài lòng, giục Lư Nhã Cẩm gọi điện.
Thẩm Quân Trạch mới đến công ty, vẫn đang trong giai đoạn làm quen, hằng ngày bận tối mắt tối mũi, nào có thời gian chuyện trò với Lư Nhã Cầm.
Vì vậy, cậu ta không nhận hai cuộc gọi đầu, mãi đến cuộc gọi thứ ba mới bắt máy.
Nghe Lư Nhã Cẩm nói muốn ăn cơm với Lư Tiến Tài, Thẩm Quân Trạch vốn dĩ định từ chối, nhưng lại chợt đảo mắt rồi đồng ý.
Thoạt đầu tư Nhã Cẩm còn tưởng phải tốn sức một phen, không ngờ Thẩm Quân Trạch lại dễ dàng nhận lời như vậy, bà ta hơi sửng sốt.
Còn Lư Tiến Tài thấy thế thì lại ngỡ rằng ban nãy là em gái cố ý nói Thẩm Quân Trạch bị nhà họ Thẩm tẩy não, mục đích chính là để lấy lại Thẩm Thị từ tay mình.
Nhất thời, ông ta cảm thấy cô em gái này càng ngày càng mưu mô.
Hẹn thời gian với Lư Nhã Cầm xong, Thẩm Quân Trạch liền gọi điện cho Thẩm Thanh Lan, vào thẳng vấn đề: “Chị, em muốn nhờ chị chỉ bảo cho em một số việc.”
Thẩm Thanh Lan nhíu mày: “Nói đi!”
Thẩm Quân Trạch kể lại một lượt, cuối cùng hỏi: “Chị, chị bảo sau khi gặp ông ta, em nên nói gì?”
“Rất đơn giản, chẳng phải ông ta nói muốn hỏi ý kiến của em sao? Em cứ trao đổi rõ ràng với ông ta về ý kiến của mình.
Nhỡ đâu người ta thật lòng muốn giúp em thì sao?”
Thẩm Quân Trạch cười khổ: “Chị, chị đừng đùa em nữa.
Em biết trước kia mình rất ngu xuẩn.”
“Lời khuyên của chị là ăn cơm thì ăn cơm thôi.
Người ta bằng lòng diễn kịch với em, thì thỉnh thoảng phối hợp cũng được.”
Thẩm Thanh Lan cho cậu ta lời khuyên.
Mặc dù hiện giờ cô vẫn không sao thích nổi Thẩm Quân Trạch, nhưng người ta muốn quay đầu làm lại thì cô cũng nên cho người ta cơ hội, người xưa có câu “đánh kẻ chạy đi chứ không ai đánh người chạy lại”
mà.
Thẩm Quân Trạch đã hiểu, sau một thoáng ngập ngừng rồi mới hỏi: “Chị, chị có thể đi cùng em không?”
Lúc nói câu này, trong lòng Thẩm Quân Trạch có phần không nắm chắc, dù sao thì Thẩm Thanh Lan từ chối giúp mình cũng là hợp tình hợp lý.
“Được, nhưng chỉ một lần này thôi.
Về sau, em phải tự làm những chuyện này, chị sẽ không giúp em đâu đấy!”
Thẩm Quân Trạch vô cùng vui mừng: “Em cảm ơn chị.”
Thẩm Thanh Lan gác máy rồi hẹn Sở Vân Dung ra ngoài.
An An vẫn cần người trông nom.
Để Sở Vân Dung không cô đơn, Thẩm Thanh Lan gọi cả Bùi Nhất Ninh và Hạo Hạo tới.
Cho nên, khi tới chỗ hẹn, Thẩm Thanh Lan gọi món cho Sở Vân Dung trước, còn mình thì ăn cùng họ mấy miếng.
Thấy còn gần nửa tiếng, cô mới thong thả đứng dậy sang phòng bên cạnh.
Trong phòng riêng bên cạnh, Lư Tiến Tài đã đến trước.
Lần này ông ta không dẫn theo vợ mình, có lẽ để khỏi kích động Thẩm Quân Trạch.
Ông ta nhìn đồng hồ, hỏi Lư Nhã Cẩm, “Em đã nói thời gian hẹn với Quân Trạch chưa?”
Lư Nhã Cầm gật đầu: “Em báo giờ này mà.
Hay em gọi lại cho Quân Trạch, chắc trên đường kẹt xe.”
“Ừ, gọi cho nó đi!”
“Không cần gọi, con đến rồi.”
Cửa phòng mở ra, Thẩm Quân Trạch xuất hiện bên ngoài.
Lư Nhã Cẩm vui mừng, vừa định gọi người thì lại trông thấy Thẩm Thanh Lan vào theo sau, nụ cười bỗng chốc cứng ngắc: “Thanh…
Thanh Lan, sao cháu lại đến đây?”
Thẩm Quân Trạch mở miệng trước: “Con hẹn chị Thanh Lan cùng ăn bữa trưa, nghĩ dù sao cũng quen biết cả, vậy thì dùng bữa luôn đi.
Mẹ, cậu, chắc hai người sẽ không để ý đâu nhỉ?”
Cậu ta nhấn mạnh tiếng “cậu”
Nụ cười trên mặt Lư Nhã Cẩm hơi gượng gạo.
Bà ta muốn mở miệng phản đối, nhưng nhìn sang Lư Tiến Tài lại không nhìn ra chút không vui vẻ nào trên mặt ông ta cả, chỉ nghe ông ta nói: “Thanh Lan đến được thì cậu rất hoan nghênh.
Mau ngồi đi, ngồi đi!”
Thẩm Thanh Lan ngồi xuống, lạnh nhạt nói: “Giám đốc Lư, tôi nghĩ chúng ta vẫn chưa quen thân đến mức gọi thẳng tên đâu.
Ông gọi tôi là cô Thẩm hoặc có Phó thì thích hợp hơn.”
Vẻ tức giận lóe lên trong mắt Lư Tiến Tài, nhưng ông ta kiềm chế lại.
Thẩm Quân Trạch ngồi cạnh Thẩm Thanh Lan.
Nghe thấy lời cô nói, để ý thấy ánh mắt của Lư Tiến Tài, trong lòng cậu ta dâng lên cảm giác vui sướng.
Cậu ta đã từng đích thân trải nghiệm cách dùng lời nói làm nghẹn chết người mà không đền mạng của Thẩm Thanh Lan.
Nhìn dáng vẻ của Lư Tiến Tài lúc này, nếu không phải không phù hợp với hoàn cảnh thì cậu ta cũng muốn bật cười.
Rốt cuộc thi Lư Tiến Tài vẫn là kẻ lão luyện trên thương trường, ông ta chỉ khó chịu trong nháy mắt, rồi mau chóng bình thường trở lại, đưa thực đơn cho Thẩm Thanh Lan: “Không biết cô thích ăn món gì, vẫn là để cô chọn đi!”
Thẩm Thanh Lan không khách sáo, nhận lấy rồi chọn mấy món.
Trong lúc đợi món ăn, trong phòng rơi vào im lặng.
Vì sự xuất hiện đột ngột của Thẩm Thanh Lan đã làm rối loạn kế hoạch của Lư Tiến Tài, khiến ông ta nhất thời không biết bắt đầu từ đâu.
Thẩm Quân Trạch ân cần rót nước cho Thẩm Thanh Lan: “Chị, chị uống ly nước đã!”
Thẩm Thanh Lan không nhận: “Cứ để đó đi!”
Thẩm Quân Trạch đặt ly nước cạnh tay của Thẩm Thanh Lan.
Nhìn cảnh này, Lư Nhã Cẩm rất khó chịu.
Con trai còn chưa ân cần với mình như vậy, nhưng giờ lại hầu hạ người khác.
Nghĩ thế, trong lòng bà ta càng thêm khó chịu.
“Thanh Lan à, cháu đến đây thế này, vậy thằng bé không sao chứ?”
Lư Nhã Cẩm ra vẻ quan tâm.
Thẩm Thanh Lan hờ hững nhếch môi: “Trong nhà đã có dì giúp trông em bé, mẹ cháu cũng ở đấy, thỉnh thoảng lén lười biếng chút xíu vẫn được.”
Lư Nhã Cầm lại không biết nên nói gì, nhìn sang Lư Tiền Tài bằng ánh mắt cầu cứu.
Lư Tiền Tài hoàn toàn không nói chuyện với Thẩm Thanh Lan mà nói với Thẩm Quân Trạch: “Cháu về nước sao không gọi điện cho cậu, để cậu cho người đi đón cháu.”
Thẩm Quân Trạch thờ ơ, dù trong lòng hận không thể xé toạc bộ mặt của Lư Tiến Tài, nhưng vẫn phải nén giận.
Trước khi đến, Thẩm Thanh Lan đã nói nếu cậu ta không thể kiểm soát cảm xúc thì tốt nhất đừng xuất hiện.
“Chẳng phải cháu không nói thì cậu cũng biết sao.”
Một tiếng “cậu”
ngẩm mang ý mỉa mai.
Lư Tiến Tài cười ha ha, giọng điệu thương xót: “Đây chẳng phải là mẹ cháu nói cho cậu biết sao? Ra ngoài mấy tháng mà gầy đi nhiều như vậy.
Chịu khổ không ít đúng không?”
Thẩm Quân Trạch nghe mà buồn nôn.
Cậu ta vô cùng tò mò rốt cuộc sao người này có thể nói ra những lời giả tạo một cách đường hoàng như vậy.
Thẩm Thanh Lan hờ hững quét mắt sang Thẩm Quân Trạch, Đầu óc Thẩm Quân Trạch lập tức | bình tĩnh lại.
“Đàn ông chịu khổ tí tính là gì đâu, học được bản lĩnh thực sự mới là thật.
Lần này ra nước ngoài, ngược lại cháu đã học được rất nhiều.
Có cơ hội sẽ nhờ cậu chỉ bảo thêm”
Lư Tiến Tài cười ha ha, như thể không hiểu ý tứ trong lời Thẩm Quân Trạch nói.
Ông ta vỗ vai Thẩm Quân Trạch, lấy làm vui vẻ yên tâm: “Quân Trạch nhà chúng ta nay đã trưởng thành thật rồi, rất hiểu chuyện.
Vẫn là nhà họ Thẩm biết dạy.”
Ông ta dùng từ “dạy”
, rõ rành rành là cô ý chia rẽ.
Nếu đổi lại là trước kia, Thẩm Quân Trạch có lẽ đã mắc câu.
Nhưng giờ, nghe những lời này, ánh mắt cậu ta vẫn thản nhiên khiến Lư Tiền Tài ngạc nhiên.
Chẳng lẽ thằng cháu ngoại này thông suốt thật rồi? Bữa cơm trôi qua được một nửa, Lư Tiến Tài rề ra, không nói ra mục đích hôm nay, cứ ngồi diễn vở kịch tình cảm thân thích với Thẩm Quân Trạch, kể từng câu chuyện hồi nhỏ của cậu ta.
Thỉnh thoảng, Lư Nhã Cẩm phụ họa, bổ sung một số chi tiết.
Thẩm Quân Trạch ngồi nghe với vẻ nhạt nhẽo vô vị, ăn cũng mất cả ngon.
Trái lại, Thẩm Thanh Lan ăn rất ngon lành, có người kể chuyện miễn phí cho cô nghe, diễn vở kịch lớn như vậy, chẳng lẽ cô còn không nể mặt? “Cậu, chẳng phải cậu nói muốn giao công ty cho cháu sao? Chúng ta bàn về chuyện này đi!”
Rốt cuộc Thẩm Quân Trạch cũng hết kiên nhẫn.
Vẻ mặt Lư Tiến Tài cứng ngắc, cười gượng: “Quân Trạch, cháu nghe câu nói này.
Cậu không có ý chiếm công ty của ba cháu.
Cậu đã thảo luận với mẹ cháu về chuyện này rồi.
Hiện tại cháu có thể về công ty, chức vụ Phó tổng giám đốc vẫn luôn để cho cháu.
Cháu cứ làm ở vị trí này mấy năm để lấy kinh nghiệm, đợi cháu đủ khả năng thì vị trí của cậu chính là của cháu.”
Thẩm Quân Trạch ngoài cười nhưng trong không cười: “Cái này không giống mẹ cháu nói với cháu.
Mẹ cháu bảo cậu sẽ trả công ty lại cho cháu, còn cậu rời khỏi công ty.
Chính bởi thế nên cháu mới đồng ý gặp cậu ăn bữa cơm này đấy chứ.”
Lư Tiến Tài phóng mắt nhìn sang Là Nhã Cầm.
Bà ta thì đang nhìn con trai, không hiểu tại sao con trai mình lại nói vậy.
Vừa định giải thích thì bắt gặp ánh mắt âm thầm cảnh cáo của Thẩm Quân Trạch, Lư Nhã Cẩm nhất thời ngậm miệng, xem như ngầm thừa nhận lời của Thẩm Quân Trạch.
Mà cảnh này lọt vào mắt Lư Tiến Tài lại trở thành Lư Nhã Cẩm và Thẩm Quân Trạch bắt tay cho mình vào tròng, ép mình giao công ty ra.
Nếu đổi lại là ngày thường, đương nhiên Lư Tiến Tài sẽ không kiêng nể gì, nhưng hôm nay Thẩm Thanh Lan cũng có mặt.
Trong chốc lát, ông ta không hiểu mục đích của Thẩm Thanh Lan.
Nếu nói cô đến để giúp Thẩm Quân Trạch, thì cả quá trình cô lại không hề lên tiếng.
Nếu bảo không phải thi sự xuất hiện của cô ở đây ngày hôm nay rất vô lý.
Nhà họ Thẩm muốn khoanh tay đứng nhìn cũng tốt, nhưng muốn đứng về phía Thẩm Quân Trạch thì lại bất lợi đối với ông ta.
Lư Tiến Tài thầm tức giận, nhưng lại ngại có Thẩm Thanh Lan ở đây nên không thể xả giận, suýt nữa nghẹn đến nội thương.
Gắng nuốt cục tức này xuống, Lư Tiến Tài cười nói: “Quân Trạch à, không phải cậu không muốn trả công ty cho cháu, thực sự là hiện tại cháu chưa đủ kinh nghiệm làm việc.
Cháu nghĩ xem, cháu là ông chủ công ty, nhưng nội dung mấy tháng thực tập này của cháu đều không hề liên quan, sao cháu có thể khiến người trong công ty nể phục mình đây?”
“Cậu không cần phải lo điều này.
Tuy mấy tháng qua, cháu vẫn làm công việc từ cấp thấp nhất, nhưng công việc như thế mới rèn luyện con người ta nhất.
Năng lực của cháu đã được anh Quân Dục công nhận, cháu nghĩ hẳn là cậu cũng đồng tình với lời của anh Quân Dục chứ nhỉ!”
Mặc dù Thẩm Thanh Lan im lặng, nhưng nhìn thái độ của Thẩm Quân Trạch, trong mắt cô hiện lên vẻ hài lòng.
Thành quả của mấy tháng nay không tệ.
“Lời của Giám đốc Thẩm chắc chắn không sai.
Chị bằng thế này, cháu đến công ty làm chức phó tổng giám đốc trước, để mọi người quen thuộc và hiểu thêm về năng lực của cháu, làm nên thành tựu cũng dễ ăn nói với mọi người, đúng không?”
Lư Tiến Tài không từ bỏ việc thuyết phục Thẩm Quân Trạch vào công ty.
Theo cách nghĩ của ông ta, giờ Thẩm Thị chính là thiên hạ của ông ta.
Đợi Thẩm Quân Trạch vào công ty rồi, dù ngồi ở vị trí phó tổng cũng chỉ là một chức vụ để trưng mà thôi.
Ông ta muốn làm gì nó thì làm, dù nhà họ Thẩm biết cũng chẳng thể nói gì.
Ai bảo Thẩm Quân Trạch không đủ khả năng gánh vác trọng trách.
Mà làm thế còn có một cái lợi, có thể nhân đó bắt thân với nhà họ Thẩm.
Mấy tháng qua, chẳng biết có phải ảo giác hay không mà ông ta luôn cảm thấy tập đoàn quân Lan như vô tình như cố ý nhắm vào Thẩm Thị.
Những dự án mà Thẩm Thị nhìn chúng đều bị tập đoàn quân Lan giữa đường giành mất.
Nếu Thẩm Quân Trạch cải thiện quan hệ với nhà họ Thẩm thật thì sự trở lại của cậu ta có thể làm dịu đi mối quan hệ giữa Thẩm Thị và Quân Lan.
Đây chính là lý do mà lần này thấy Thẩm Quân Trạch về nước, Lư Tiến Tài mới dốc sức muốn cải thiện quan hệ.
Nói trắng ra, trong mắt Lư Tiến Tài thì Thẩm Quân Trạch có giá trị lợi dụng mới là cháu ngoại của ông ta, bằng không thì chẳng là cái thá gì hết.
Thẩm Thanh Lan khẽ nhếch môi.
Cô biết rõ Lư Tiến Tài đang có ý đồ gì.
Không vạch trần chẳng qua là cô muốn xem Thẩm Quân Trạch định giải quyết như thế nào thôi.
Đương nhiên Thẩm Quân Trạch không bị Lư Tiến Tài lừa.
Điều này cũng phải trách bản thân ông ta trước kia đã quá tàn nhẫn với Thẩm Quân Trạch, hoàn toàn không để lại cho nhau đường lui.
Giờ muốn khôi phục quan hệ lần nữa, không dễ thế đâu.
Thẩm Quân Trạch lạnh nhạt nói: “Cậu, không cần lấy những thứ thiếu thực tế đó ra để lay động cháu đầu.
Ở đây chỉ có hai lựa chọn, một là tự cậu trao trả công ty cho cháu, sau đó rời khỏi công ty.
Cháu sẽ để lại cho cậu một khoản tiền, đủ để cậu và hai đứa con sống sung túc cả đời; hai là tự cháu giành lại công ty, cậu sẽ không được một xu nào, thậm chí còn có thể phải dốc ngược tiền túi ra, vợ con cậu lang thang đầu đường xó chợ cùng cậu.
Hai lựa chọn, chỉ xem cậu chọn thế nào.”