Lư Tiền Tài không giữ nổi nụ cười trên mặt nữa, trân trối nhìn Thẩm Quân Trạch với ánh mắt lạnh lẽo.
Thấy tình hình không ổn, Lư Nhã Cẩm định bụng hòa giải.
“Quân Trạch, sao con lại ăn nói với cậu như vậy, đều là người nhà, có gì không bình tĩnh nói với nhau chứ.
Cậu lại chẳng phải kẻ thù giai cấp với con.
Con có cần làm thế với cậu không? Cậu là cậu ruột của con, yêu thương con từ tấm bé, chẳng lẽ con quên rồi sao?”
Thẩm Quân Trạch nhìn sang Lư Nhã Cẩm, đáy mắt ngập tràn thất vọng: “Mẹ, mẹ đã quên trước kia ông ta đã đối xử với con thế nào.
Không có ba con, ông ta là cái thứ gì? Chẳng qua chỉ là một tên lưu manh mà thôi, có khi đến giờ không bị người ta đánh chết thì cũng ngồi tù, lấy đâu ra cuộc sống như hiện tại.
Nhưng ông ta thì sao, đã không cảm kích còn cướp đi công ty ba để lại cho con trong khi ba con mới qua đời được bao lâu chứ.
Ngoài miệng nói dễ nghe lắm, nào là sau này trả lại công ty cho con.
Mẹ hỏi ông ta xem, tương lai công ty mà ông ta trả lại cho con vẫn còn là công ty bây giờ không, chẳng lẽ không phải là một công ty chỉ còn cái vỏ rỗng tuếch sao?”
“Không đâu, cậu con không làm vậy với con đâu.”
Lư Nhã Cẩm không tin, hay nói cách khác là không muốn tin.
So với người nhà họ Thẩm, dĩ nhiên bà ta vẫn thân thiết với anh ruột mình hơn.
Dù trong lòng bà ta cũng biết rõ muốn lấy lại được công ty hoàn toàn là một chuyện không thể nào.
“Quân Trạch, mẹ thấy con bị người nhà họ Thẩm tẩy não rồi.”
Lư Nhã Cẩm tức tối nói ra những lời trong lòng, bất chấp Thẩm Thanh Lan đang ở đây.
“Mẹ, con thấy mẹ mới là người bị tẩy não.
Trước kia là con bị mù, không phân biệt rõ người tốt kẻ xấu.
Nay con đã thấy rõ rồi.
Mẹ thì sao?”
Thẩm Quân Trạch gay gắt đáp trả mẹ mình.
Có những lời từ lâu cậu đã muốn nói ra.
“Giờ con đã hiểu tại sao ban đầu ông nội phản đối mẹ và ba con bên nhau.
Không phải vì ông chỉ nghèo ham giàu, mà là ông đã sớm nhận ra mẹ là một người hồ đồ, không phân biệt đúng sai phải trái.
Nếu ba con còn sống, con thật sự muốn hỏi liệu ông có hối hận khi lấy mẹ không?”
“Bốp.”
Lư Nhã Cầm vung tay giáng cho Thẩm Quân Trạch một cú tát nhu trời giáng, bà ta giận đến nỗi lồng ngực phập phồng dữ dội: “Thẩm Quân Trạch, mẹ là gì của con? Mẹ là mẹ đẻ của con đấy, mang thai con chín tháng mười ngày.
Con ăn nói với mẹ ruột của mình thế hả?”
Thẩm Quân Trạch ôm mặt cúi đầu, im lặng.
Cơn giận của Lư Nhã Cầm chưa nguôi.
Hôm nay bà ta đúng là bị chọc tức bởi những lời của Thẩm Quân Trạch.
Bà nhìn sang Thẩm Thanh Lan: “Đấy chính là mục đích của nhà họ Thẩm các người đúng không, cướp con trai khỏi tối? Nếu đây là mục đích của các người, vậy thì chúc mừng, các người đã đạt được rồi đấy.
Tôi đã nuôi một đứa vô ơn.”
Thẩm Thanh Lan bình thản, lạnh lùng liếc Lư Nhã Cầm: “Thím hai, tôi gọi thêm một tiếng thím hai là nể mặt thím là vợ của chú hại tối.
Có những chuyện trong lòng thím rõ ràng, hà cớ gì phải trợn mắt nói quàng.
Lẽ nào còn muốn tôi bóc trần sao?”
“Có gì thì cô nói rõ ra đi, đừng úp mở với tôi!”
Lần này, Lư Nhã Cầm cũng điên tiết.
Tính tình bà ta, nói dễ nghe thì là dịu dàng, nói khó nghe chính là nhu nhược.
Hôm nay lại có thể nổi đóa với Thẩm Thanh Lan, nói toạc ra là muốn trút nỗi giận với nhà họ Thấm lên người Thẩm Thanh Lan.
Thẩm Thanh Lan khẽ nhếch môi, mang theo ý châm biếm: “Lư Tiến Tài đã nuốt công ty của chú hai tôi, trong lòng bà biết rõ nhưng vẫn tin ông ta sẽ trả lại công ty, chẳng qua là lừa mình dối người, kiểm cớ mà thôi.
Bà muốn giữ cuộc sống tốt đẹp hiện tại.
Trước đó, sở dĩ bà theo chú hai về, chắc là tưởng rằng đã nhiều năm trôi qua như vậy thì cuối cùng nhà họ Thẩm phải đón nhận bà thôi.
Ai ngờ số mệnh trêu ngươi, chú hai lại mắc bệnh, không lâu sau thì qua đời.
Bà lại cho rằng chú hai mất rồi thì nhà họ Thẩm sẽ nể mặt chú hai mà giữ hai mẹ con bà lại.
Nhưng Thẩm Quân Trạch kém cỏi, làm chuyện sai trái khiến ông nội không vui.
Hai người đã hoàn toàn không còn chốn dung thân ở nhà họ Thẩm”
Lư Nhã Cầm tái mặt, lắc đầu.
Thẩm Thanh Lan tiếp tục nói: “Sau đó bà gửi gắm hy vọng vào Lư Tiền Tài.
Dù sao ông ta là anh trai ruột duy nhất của bà, chảy chung dòng máu với bà.
Với nhà họ Thẩm, bà là người ngoài, nhưng chí ít với nhà họ Lư, bà là “người nhà”
Kết quả, Lư Tiến Tài lại tư tưởng công ty của chủ hai, thậm chí đuổi Thẩm Quân Trạch ra khỏi công ty.
Bà thẩm tức giận với những việc Lư Tiền Tài đã làm, song lại không dám phản đối.
Bà lo một khi phản đối thì ngay cả sự che chở cuối cùng này cũng không còn.
Để duy trì cuộc sống như vậy, bà tình nguyện để con trai mình trở thành con chó vẫy đuôi dưới chân Lư Tiến Tài, làm một kẻ vô dụng.”
“Không phải, không phải thế, cô nói vớ vẩn.
Quân Trạch là con trai duy nhất của tôi, là hy vọng nửa đời sau của tôi, sao tôi có thể mong nó thành kẻ vô dụng chứ.”
Sắc mặt Lư Nhã Cầm gần như trắng bệch, ánh mắt hoảng loạn.
Nhưng dáng vẻ ấy lọt vào trong mặt Thẩm Thanh Lan lại càng để lộ sự chột dạ của bà ta.
Thẩm Quân Trạch nhìn mẹ mình với ánh mắt không thể tin nổi.
Chẳng nhẽ mẹ mình thật sự vì để bản thân được sống những tháng ngày làm quý bà giàu có mà bỏ mặc con trai ư? “Là tôi nói vớ vẩn sao?”
Thẩm Thanh Lan lạnh nhạt hỏi ngược lại, “Lúc Lư Tiến Tài chiến công ty, bà đến cầu xin ông nội, ông nội từng nói, chỉ cần bà rời khỏi Thẩm Quân Trạch, không gặp lại cậu ta nữa thì nhà họ Thẩm sẽ giúp cậu ta.
Còn bà cũng không cần phải lo lắng cho cuộc sống của mình.
Nhưng chính miệng bà đã từ chối ông nội.”
Ông nội đã đích thân kể với Thẩm Thanh Lan chuyện này, chẳng qua khi đó Thẩm Quân Trạch không hiểu được dung ý của ông, cậu ta chỉ cảm thấy ông không đếm xỉa tới tính nghĩa, quá tàn nhẫn, vậy mà muốn chia cắt máu mủ tình thân.
“Thẩm Thanh Lan, cô đừng có nói linh tinh.
Quân Trạch, con nghe mẹ nói.
Những gì cô ta nói đều không phải sự thật đâu.
Mẹ làm tất cả đều là vì tốt cho con.
Con phải tin mẹ.”
Thẩm Quân Trạch đã không thể tin nổi nữa, giờ đầu óc cậu ta rối bời, đã không phân biệt rõ rốt cuộc ai nói thật, ai nói dối.
Nhưng trong tâm trí từ từ hiện lên hết thảy những biểu hiện của mẹ sau khi Lư Tiến Tài chiểm công ty, cán cân dần dần nghiêng.
Lư Tiến Tài còn chưa phản ứng kịp.
Rõ ràng vừa rồi là Thẩm Quân Trạch “thảo phạt”
ông ta, thế nào mà nháy mắt đã biến thành trận chiến giữa Thẩm Thanh Lan và Lư Nhã Cầm rồi.
Song, tình hình thế này cũng không hay đối với ông ta.
Nếu Lư Nhã Cầm đắc tội với người nhà họ Thẩm thì về sau có gọi Thẩm Quân Trạch về cũng vô ích.
Nghĩ tới đây, Lư Tiền Tài cũng mặc kệ Thẩm Quân Trạch đang giận dữ, vội vàng kéo Lư Nhã Cầm lại: “Nhã Cầm, bớt vài câu đi!”
Lư Tiến Tài vừa cất lời, Lư Nhã Cầm liền dừng lại, nhưng ánh mắt nhìn Thẩm Thanh Lan vẫn lộ rõ vẻ phẫn nộ.
Thẩm Thanh Lan lại chẳng thèm để tâm.
Cô nhìn Lư Tiến Tài và Lư Nhã Cầm, lạnh nhạt nói: “Tôi nhắc trước các người một chuyện, phần thỏa thuận ủy quyền và thỏa thuận chuyển nhượng cổ phần mà chú hai để lại cho tôi hồi đó, tôi còn chưa ký.
Chỉ cần tôi ký tên lên bản thỏa thuận, sau này chuyển nhượng lại cổ phần cho Thẩm Quân Trạch thì cậu ấy lập tức trở thành cổ đông lớn nhất của Thẩm Thị.
Bản thỏa thuận này khác với bản thỏa thuận các người làm giả khi ấy, đã qua kiểm định pháp lý.”
Cuối cùng cũng đã tới.
Lư Tiến Tài thầm thở dài một tiếng.
Đây là vấn đề ông ta lo lắng nhất.
Luật sư Tiêu mắm muối đều không ăn, ông ta đã thử mọi cách mà không tài nào lấy được bản thỏa thuận thật đó.
Còn bản thỏa thuận giả này tuy làm rất giống, nhưng giả thì vẫn là giả.
Mà Thẩm Thanh Lan và luật sư Tiêu đích thân đứng ra nói rõ thì mức độ đáng tin càng cao.
Không được, ông ta đã cố gắng nhiều như vậy mới có được mọi thứ ngày hôm nay, ông ta tuyệt đối không cho phép người khác lấy nó đi.
Đáy mắt Lư Tiến Tài chợt lóe, trong lòng đã có nghĩ ra cách.
“Quân Trạch, hôm nay mọi người đều không bình tĩnh.
Cậu thấy cứ về nhà trước đã, để hôm khác bình tĩnh rồi bàn chuyện này sau.”
Lư Tiến Tài nói với vẻ thương lượng, sau đó dẫn Lư Nhã Cầm đi.
“Chị, biểu hiện hôm nay của em khiến chị thất vọng đúng không?”
Giọng Thẩm Quân Trạch chùng xuống, bên mặt vẫn sưng tấy.
Thẩm Thanh Lan thản nhiên: “Cũng được, đầu óc không hồ đồ.”
Thẩm Quân Trạch cười khổ: “Trước kia, trong mắt mọi người, em ngốc hết thuốc chữa phải không?”
“Ít nhất còn tự mình nhận ra được.”
“Ha ha, chị Thanh Lan.
Chị biết lúc trước tại sao em ghét chị không? Chính là dáng vẻ này của chị.
Chị luôn nhận đặt mình ở vị trí người ngoài cuộc để nhìn em, khiến em cảm thấy mình hệt một thằng hề, kỹ năng biểu diễn vụng về, ngay cả tư cách chọc cười người ta cũng không có.”
Thẩm Thanh Lan nhướng mày, trước nay không biết ấn tượng đầu tiên mình để lại cho người ta lại là như vậy.
Hồi đại học, bạn bè hay thầy cô chỉ cảm thấy cô lạnh lùng kiêu ngạo thôi.
“Giờ em mới biết, lúc trước em quả thực chính là một thằng hề”
Tâm trạng của Thẩm Quân Trạch rất nặng nề, cậu cẩm ly rượu trên bàn, uống một ngụm lớn.
“Em biết mọi người đều không thích em, ông nội, bác cả, bác gái, anh Quân Dục, chị…
Trước kia em chỉ nghĩ là bởi mẹ em, sau này em mới biết là do em.”
Thấy mu bàn tay Thẩm Quân Trạch ươn ướt, mắt Thẩm Thanh Lan lóe lên, đưa cho cậu ta một cốc nước lọc: “Làm sai có thể sửa, được thế thì còn gì hơn.
Bây giờ em còn trẻ, vẫn có nhiều cơ hội.
Chị không thể nói không hề để ý tới những chuyện em đã làm, nhưng chị đã thấy được sự cố gắng của em, chị tha thứ cho em rồi.”
Thẩm Quân Trạch ngẩng đầu nhìn cô, vành mắt đỏ hoe: “Chị Thanh Lan, chị nói thật không? Em đã làm nhiều chuyện khốn nạn như vậy mà chị còn bằng lòng tha tha thứ cho em sao.”
“Phải, chị tha thứ cho em.
Nhưng sau này nếu em tái phạm lần nữa thì cho dù là vì ông nội, chị cũng sẽ không bỏ qua đâu.”
Đôi mắt Thẩm Quân Trạch vụt sáng: “Nếu còn có lần nữa thì em sẽ không được chết tử tế.”
Thẩm Thanh Lan cạn lời, nhìn sang Thẩm Quân Trạch rồi đưa khăn giấy cho cậu ta: “Lâu đi.
Lần này làm rõ mọi chuyện như vậy, chắc chắn Lư Tiến Tài sẽ cho cùng dứt dậu, khả năng lớn nhất chính là di dời tài sản công ty, để lại cho em một công ty rỗng ruột.
Em tính làm thế nào?”
Nói tới chuyện chính, Thẩm Quân Trạch liền nghiêm túc: “Hiện em vẫn chưa có năng lực đối chọi với ông ta.
Nếu ông ta di dời tài sản, em cũng chưa có cách.
Nhưng em sẽ không để yên như vậy đâu, giờ ông ta đã nuốt bao nhiêu thì tương lai em sẽ bắt ông ta nhả ra gấp đôi.”
“Nếu cần giúp đỡ, em có thể mở lời bất cứ lúc nào.”
Thẩm Quân Trạch lắc đầu: “Cảm ơn chị.
Nhưng lần này em muốn dựa vào chính mình.
Em muốn chứng minh cho ba em thấy, em không phải đồ bỏ đi.
Con trai của Thẩm Nhượng chưa bao giờ là kẻ bỏ đi.”
Nhìn Thẩm Quân Trạch thế này, Thẩm Thanh Lan lại liên tưởng tới kẻ ăn chơi trác táng không biết trời cao đất dày trong lần gặp đầu tiên ấy, thoáng chốc cô cũng hơi bùi ngùi.
“Chị, bữa cơm này hẳn là chị ăn không vui rồi.
Em mời chị ra ngoài ăn nhé.
Em vừa lĩnh lương tháng trước.
Mặc dù không thể mời chị ăn cả bàn tiệc, nhưng vẫn có thể mời chị được một bữa cơm.”
“Không cần đâu, mẹ chị với chị họ của chị đều ở phòng bên cạnh.
Lát nữa bọn chị sẽ đi cùng nhau, em về nhà sớm đi! Còn phía mẹ em.”
“Chị yên tâm, dù sao vẫn là mẹ đẻ của em, em không đến nỗi mặc kệ bà ấy đâu.
Sau này ít về nhà là được.”
Thẩm Thanh Lan gật đầu, sau đó cùng Thẩm Quân Trạch đi ra ngoài.
Thẩm Quân Trạch sang phòng bao bên cạnh chào hỏi mấy người Sở Vân Dung.
An An cuối cùng đã thấy mẹ, cậu nhóc không thể ở bên trong vòng tay Sở Vẫn Dung nữa, nhào vào lòng Thẩm Thanh Lan.
Thẩm Thanh Lan ôm lấy con.
Thẩm Quân Trạch ngẩn ra nhìn An An, “Chị, đây là con trai chị ạ?”
Thẩm Thanh Lan gật đầu: “Ừ, cháu tên Phó Thần Hiên, tên ở nhà là An An.”
“Thật đáng yêu!”
Thẩm Quân Trạch nói.
Nhìn đôi mắt trong veo của An An, bỗng cậu ta cúi đầu bối rối.
Một sinh mệnh nhỏ bé đáng yêu như vậy suýt nữa đã bị chết yểu trong tay mình.
An An “a”
một tiếng, vươn bàn tay bé xíu ra.
Thẩm Quân Trạch nắm lấy.
Làn da của cậu nhóc mịn màng non nớt nhưng lại khiến Thẩm Quân Trạch như bị bỏng, vội vàng rụt tay về.
“Vậy, chị, em đi trước đây.”
Thẩm Quân Trạch gần như chạy trối chết ra khỏi phòng bao.
“Quân Trạch đi luôn?”
Sở Vân Dung hỏi.
Thẩm Thanh Lan lãnh đạm đáp: “Vâng.
Chúng ta cũng nên đi thôi.
Mẹ, chẳng phải sáng nay mẹ vẫn nhắc mãi đến chuyện muốn mua quần áo cho An An à?”
“Đúng, đúng, đi mau!”
Sở Vân Dung đã thành công bị Thẩm Thanh Lan chuyển chủ đề.
Bùi Nhất Ninh dẫn con trai theo sau.
Hạo Hạo nhanh chóng bắt kịp Thẩm Thanh Lan, đứng cạnh cô và nói: “Dì ơi, hôm nay em trai ngoan lắm, không khóc nhè.”
Thẩm Thanh Lan cúi xuống nhìn Hạo Hạo: “Thế hôm nay Hạo Hạo có ngoan không, có ăn cơm đúng giờ không?”
Hạo Hạo gật đầu: “Có ạ, hôm nay cháu đã ăn một bát cơm.
Có điều, em trai cũng muốn ăn, nhưng cáu không cho em ăn.”
“Đúng rồi, giờ em vẫn còn nhỏ, chưa cho em ăn được…”
Thẩm Thanh Lan vừa đi vừa chuyện trò với Hạo Hạo.
Bên cạnh chính là trung tâm thương mại, cho nên chỉ mấy phút là tới nơi.
Bọn họ đi thẳng lên tầng hai nơi bán đồ trẻ em, trước tiên mua cho Hạo Hạo hai bộ, sau đó mới xuống quầy bán đồ cho mẹ và bé ở tầng một để chọn quần áo cho An An.
“Thanh Lan, em thấy bộ này thế nào?”
Bùi Nhất Ninh cầm một bộ quần áo màu xám nhạt và hỏi.
Thẩm Thanh Lan đưa mắt nhìn, đang định nói rất được thì trông thấy bà Giang dẫn một cô gái đi qua ngoài quầy.
Cô gái ôm cánh tay bà Giang, trông dáng vẻ hai người rất thân thiết.
Có lẽ nhận ra ánh mắt của Thẩm Thanh Lan, bà Giang nhìn qua.
Nhận ra Thẩm Thanh Lan, lại thấy Bùi Nhất Ninh bên cạnh cô, bà nghĩ một chốc rồi đi tới: “Thanh Lan, không ngờ gặp được cháu ở đây.
Đúng là trùng hợp…”
Thẩm Thanh Lan mỉm cười: “Dì Giang, cháu với mẹ cháu và chị họ ra ngoài mua sắm.
Hai người đã mua xong chưa?”
Bà Giang cười đáp: “Phải rồi, đây là Uyển Kiều, là con gái của bạn dì, cũng chính là bạn gái của Thần Hi.”
Lúc nói lời này, khóe mắt bà lại liếc Bùi Nhất Ninh.
Đôi mắt Thẩm Thanh Lan lóe lên.
Nghe bà Giang nói vậy, cô gái được gọi là Uyển Kiều kia cười e thẹn, trong mắt ngập tràn niềm vui.
Nhìn dáng vẻ cô ấy thế này, hẳn là rất thích Giang Thần Hi, “Lần trước gặp, Thần Hi còn chưa có bạn gái.
Không ngờ mới mấy hôm không gặp mà hành động của Thần Hi đã nhanh vậy rồi.”
Bà Giang nói: “Duyên phận lạ kỳ thế đấy.
Uyển Kiều cũng mới về gần đây thôi, trước kia học tập ở nước ngoài suốt.
Tính ra thì hai đứa cũng là thanh mai trúc mã.”
Bàn tay cầm quần áo của Bùi Nhất Ninh dần siết chặt, nhưng nét vặt lại không biểu lộ điều gì.
Thẩm Thanh Lan cong khóe môi: “Thần Hi giấu kỹ thật đấy.
Trước đây cũng không thấy anh ấy nhắc đến.”
“Trước đây cũng là bởi Uyển Kiều còn nhỏ quá.
Nay Uyển Kiều đã tốt nghiệp, chúng tôi đang định chọn ngày để đính ước đây.”
“Đến lúc đó dì Giang đừng quên thông báo cho cháu một tiếng nhé.
Chuyện vui thế này không thể bỏ lỡ được.”
“Chắc chắn rồi.
Đến lúc đó nhất định sẽ báo cho mọi người.
Vậy nhé, dì và Uyển Kiều còn có việc nên đi trước đây!”
“Vâng.
Tạm biệt! dì Giang”
Thẩm Thanh Lan đưa mắt nhìn bà Giang và Uyển Kiều rời đi rồi nhìn Bùi Nhất Ninh: “Chị, chị vẫn ổn chứ?”
Bùi Nhất Ninh để bộ quần áo trên tay xuống, vẻ mặt bình tĩnh: “Chị thì có chuyện gì được chứ? Kết quả như vậy cũng rất tốt.
Chị thật lòng chúc phúc cho anh ấy.”
Thẩm Thanh Lan thở dài, xem ra chuyện của Giang Thần Hi với chị họ vẫn cần chút gia vị thúc đẩy.
“Dì ơi.”
Hạo Hạo gọi Thẩm Thanh Lan từ xa.
Thẩm Thanh Lan nhìn về phía tiếng gọi thì thấy Hạo Hạo nắm tay Sở Vân Dung đi tới.
Ban nãy Sở Vân Dung dẫn cậu nhóc đi vệ sinh.
Thẩm Thanh Lan nở nụ cười.
Sở Vân Dung đi chọn quần áo cho An An, Hạo Hạo vẫy tay với Thẩm Thanh Lan.
Thẩm Thanh Lan bế An An, cúi người xuống.
Hạo Hạo khẽ nói: “Dì ơi, vừa rồi hình như cháu nhìn thấy bà Giang.
Cháu gọi bà nhưng bà không để ý đến cháu.”
Ánh mắt Thẩm Thanh Lan thoáng dao động: “Có lẽ cháu nhìn nhầm đấy, bà Giang thích cháu như thế, sao có thể không để ý đến cháu chứ.”