*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Được rồi, anh tiếp tục làm việc đi, đến giờ chúng ta sẽ cùng nhau trở về.”
Đinh Minh Huy hoàn toàn không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể nói được.
Ninh Kha quay người rời đi. Trước đây cô ta muốn kết hôn với Hàn Dịch nhưng bị từ chối, sau đó cô ta liền tìm bạn trai.
Ban đầu cô ta bỏ trốn cùng bạn trai, kết quả sống bên ngoài với bạn trai mới một tháng trời đã phải trở về vì không chịu nổi cuộc sống nghèo rớt mồng tơi. Sau khi thương lượng với ba, rốt cuộc ông cũng không cấm đoán nữa, có điều Ninh Kha phải khuyên bạn trai bằng lòng ở rể ở nhà họ Ninh, như vậy bọn họ mới có thể sống cùng nhau.
Ninh Kha trao đổi chuyện này2với bạn trai thì lại bị bạn trai nghiêm khắc từ chối, mối tình kia cứ như vậy không bệnh mà chết yểu. Nhưng khi đó đứa con trong bụng cô ta đã năm tháng, đã qua thời điểm tốt nhất để phá thai, nên nếu phá thai thì cơ thể sẽ bị tổn thương nặng, rất có thể sẽ dẫn đến hậu quả không thể cứu chữa, vì thế Ninh Kha bèn tìm cơ hội ngẫu nhiên làm quen Đinh Minh Huy.
Đinh Minh Huy đồng ý ở rể ở nhà họ Ninh, đồng thời còn chịu làm cha của đứa bé trong bụng Ninh Kha. Tất nhiên với điều kiện là cô ta hứa sẽ mang lại cho hắn ta nhiều lợi ích.
Ninh Kha là đứa con duy nhất của nhà họ Ninh, sau khi sinh con6thì chính thức thừa kế công ty. Cô ta cho Đinh Minh Huy là phó Tổng giám đốc, đồng thời cho anh ta 3% cổ phần công ty.
Tuy hai vợ chồng họ sống chung một mái nhà, nhưng lại không ở cùng phòng. Nói trắng ra, họ chỉ kết hôn trên hình thức. Ninh Kha biết Đinh Minh Huy ở bên ngoài có tình nhân, có điều cô ta chỉ cần một người chồng để con của mình trở thành đứa con hợp pháp một cách danh chính ngôn thuận, còn về chuyện người đàn ông này làm gì ở ngoài thì cô ta chẳng quan tâm.
Năng lực làm việc của trợ lý Đinh Minh Huy cũng không tệ, nhanh chóng hẹn được Hướng Khai, Đinh Minh Huy đi dùng cơm với Hướng Khai về thì mặt mày3rất hớn hở, tâm trạng cực kỳ tốt, thậm chí miệng còn ngâm nga hát.
Phương Đông đợi tin tức từ Hướng Khai, kết quả sau ba ngày vẫn không nhận được điện thoại của anh ta, điều này làm cô thấy rất lạ.
Đang suy tư thì điện thoại đổ chuông, trên màn hình là số điện thoại quen thuộc. Phương Đồng ngắt máy không chút do dự, kết quả đối phương lại không có ý định từ bỏ, gọi liên tục năm sau cuộc. Cuối cùng cô đành bắt máy, “Rốt cuộc anh muốn gì?” “Phương Đông, anh không có ý xấu, anh chỉ muốn hẹn em dùng cơm thôi.” Đinh Minh Huy dịu dàng nói.
Nét mặt Phương Đông rất lạnh nhạt, “Nhưng tôi không muốn dùng cơm với anh.”
“Đồng Đồng, trước tiên em khoan hãy cúp máy,9anh thật sự có chuyện muốn nói với em. Anh biết em đang muốn bàn chuyện hợp tác với Hướng Khai, anh có thể giúp em.” Đinh Minh Huy sợ Phương Đồng cúp máy nên nhanh chóng nói ra mục đích của mình.
Phương Đồng khựng lại, nét mặt càng âm trầm hơn, “Anh đã tiếp xúc với Hướng Khai?” Cô không nghĩ ra lý do khác khiển Hướng Khai trì hoãn không liên lạc với cô.
“Đồng Đồng, anh chỉ là thật lòng muốn giúp em thôi.” Phương Đông cười mỉa, không ngờ lại bị Đinh Minh Huy đâm sau lưng một dao. Cô cúp máy không chút do dự rồi lập tức gọi điện thoại bảo Thẩm Quân Trạch vào. “Chị Đồng, có chuyện gì vậy?” Thẩm Quân Trạch đang làm việc thì bị bỗng nhiên Phương Đồng4gọi vào nên hơi khó hiểu. “Tình hình có biến đổi. Cậu đi điều tra xem Đinh Minh Huy của tập đoàn quốc tế Long Thành và Hướng Khai đã giao dịch gì rồi.” Thẩm Quân Trạch ngây người, “Chị Đồng, sao hai người họ lại có liên hệ với nhau vậy?”
“Tôi cũng không rõ chuyện này lắm, cậu mau đi làm rõ đi.” Phương Đông lạnh lùng nói. Nhắc tới Đinh Minh Huy, cô lại hận đến nghiến răng nghiến lợi. Người đàn ông đáng chết này dám chơi xấu sau lưng cô.
Thẩm Quân Trạch nghe vậy thì liền hiểu rõ tính nghiêm trọng của sự việc, “Được, chị Đồng, bây giờ em lập tức đi ngay.” Phương Đông dựa vào lưng ghế, trong lòng suy tính bước tiếp theo nên làm thế nào. Chuyện vốn đã thành nay đột nhiên lại xuất hiện một Trình Giảo Kim quấy rối. Bây giờ cô cũng không biết công ty đối phương đang giở trò gì nên cho dù có nghĩ cũng không thể nghĩ ra cách.
Đang nghĩ ngợi thì Đinh Minh Huy lại gọi điện thoại đến, Phương Đồng suy tính một chút rồi bắt máy. Bên kia gọi một tiếng “Đồng Đồng.” “Đinh Minh Huy, nó thẳng ra đi, mục đích của anh là gì?” Phương Đồng đi thẳng vào vấn đề, hoàn toàn không muốn lãng phí thời gian với hắn ta. Đinh Minh Huy bỗng chốc nghẹn lời, vẫn chưa lấy lại tinh thần trước thái độ của Phương Đông, “Đồng Đồng, anh của muốn ăn một bữa cơm với em thôi.”
“Được, nói đi, thời gian, địa điểm” Phương Đông lạnh giọng nói.
Đinh Minh Huy không ngờ sự việc sẽ thuận lợi như vậy nên nhất thời vẫn sững sờ. “Nếu không nói thì tôi cúp máy đây.” “Đợi đã, Đồng Đồng, tối nay sáu giờ, tại nhà hàng cơm Tây Bán Hạ.” “Được.” Phương Đồng dứt khoát ngắt máy, xem giờ rồi cầm áo khoác của mình lên rời khỏi công ty. Buổi trưa cô có hẹn đi ăn cùng Lý Bác Minh.
“Đồng Đồng, em sao vậy, ăn mà cũng không tầm trung?” Lý Bác Minh hỏi.
Phương Đồng nhìn Lý Bác Minh, do dự mở lời, “Bác Minh, tối nay em có hẹn dùng cơm với người khác.”
“Đi đi, không phải chỉ ăn một bữa với bạn thôi sao. Không sao, tối anh đến nhà ba mẹ ăn cơm.” Lý Bác Minh cười nói, anh còn tưởng là chuyện gì nữa.
“Là với Đinh Minh Huy.” Phương Đông nói tiếp. Động tác của Lý Bác Minh khựng lại, nhìn Phương Đông. Cô giải thích, “Em không còn liên lạc với anh ta nữa. Lần này là vì chuyện công việc. Anh cũng biển gần đây em có làm một hạng mục, vốn đã sắp thành công, kết quả không biết làm thế nào mà Đinh Minh Huy biết được. Anh ta còn động tay động chân vào. Bây giờ sự việc đã bị thay đổi, nên em muốn đi thăm dò Đinh Minh Huy một chút.”
Cả người Lý Bác Minh từ từ thả lỏng. Vừa rồi anh thật sự có hơi lo lắng vì nghĩ Phương Đồng còn liên lạc với Đinh Minh Huy. Dù sao trước kia anh ta và Phương Đông cũng từng có tình cảm với nhau, đương nhiên anh biết Phương Đông từng rất yêu Đinh Minh Huy đến thế nào.
“Nếu anh không đồng ý thì em có thể không đi.” Phương Đông thấy Lý Bác Minh chần chừ không trả lời, cho là anh không vui, nên vội nói.
Lý Bác Minh mỉm cười, “Cứ đi đi, sao lại không đi. Có muốn anh đi cùng với em không? Mà thôi, nếu anh tới thì chắc chắn anh ta sẽ không nói thật với em. Anh không đi thì hơn, khi nào em về thì gọi điện thoại cho anh, anh sẽ đến đón em.”
“Bác Minh, nếu anh không vui thì em thật sự có thể không đi mà.” Phương Đồng bình tĩnh nhìn Lý Bác Minh. Cô lo anh sẽ hiểu lầm, cho nên mới nói với anh chuyện này.
Lý Bác Minh dịu dàng nói, “Chỉ là ăn một bữa cơm thôi, hơn nữa còn vì công việc. Anh hiểu mà. Quan trọng hơn là anh rất vui vì em có thể nói với anh chuyện này. Đồng Đồng, anh tin em.”
Phương Đông nhìn vào mắt anh, thấy nét mặt anh ôn hòa, không có chút nào khó chịu, lúc này mới yên tâm, cười nói, “Bác Minh, cảm ơn anh đã tin em.” “Ăn nhanh đi, ăn xong anh đưa em về công ty.” “Vâng. Em nghĩ lại rồi, hay là tối nay anh đưa em đi đi.” Phương Đồng mỉm cười, đưa một miếng bò bít tết đến bên miệng Lý Bác Minh, anh cúi đầu ăn. Lý Bác Minh nghi hoặc nhìn cô. Phương Đồng giải thích, “Có anh đi cùng em yên tâm hơn.”
“Được, đến lúc đó anh sẽ đến đón em.” Buổi tối, đúng giờ Phương Đồng đã đến nhà hàng Bán Hạ, “Bác Minh, anh không vào với em thật sao?”
“Anh không vào. Ở tầng trên của trung tâm mua sắm có rạp chiếu phim, anh đi xem phim. Em ăn xong thì gọi điện thoại cho anh, sau đó chúng ta sẽ cùng nhau đi ăn khuya.” “Vâng, có điều em nghĩ không đủ thời gian để xem phim đâu.” Phương Đồng nói. Cô không nghĩ mình và Đinh Minh Huy có gì để với với nhau cả. “Em xong việc thì gửi tin nhắn cho anh, anh sẽ ra ngay.”
Phương Đồng mỉm cười gật đầu. Đợi Lý Bác Minh lên tầng trên rồi, cô mới đi vào nhà hàng, vừa nhìn cô đã thấy Đinh Minh Huy ngồi bên cửa sổ. Hắn ta thấy cô thì lập tức đứng dậy, kéo ghế cho cô. Phương Đồng khựng lại một lúc rồi ngồi xuống. “Đồng Đồng, anh đã gọi món bò bít tết thăn em thích nhất, chín bảy phần.” Đinh Minh Huy dịu dàng nói. Từ khi Phương Đồng bước vào, ánh mắt hắn ta không rời khỏi gương mặt cô giây nào. Phương Đồng cau mày, “Đinh Minh Huy, nói chuyện đàng hoàng đi. Nếu anh cứ như vậy thì e là chúng ra không thể ngồi xuống cùng nhau dùng cơm được.” Nét mặt Đinh Minh Huy cứng đờ, bị Phương Đồng oán trách không chút nể tình, cũng có phần mất mặt, “Đồng Đồng, chẳng phải xưa nay anh vẫn luôn đối xử với em thế này sao?”
Phương Đông cười khẩy, “Đinh Minh Huy, đừng có gọi tôi là Đồng Đồng. Chúng ta không thân thiết đến vậy. Anh có thể gọi tôi là Phương Đông hoặc Giám đốc Phương” “Đồng… thôi được rồi, em sẽ gọi em là Phương Đông. Hôm nay anh chỉ muốn ăn với em một bữa cơm chứ không hề có ý gì xấu. Em cũng có thể đừng đề phòng anh nữa không. Em thế này anh thấy rất không quen.”
Nét mặt Phương Đồng thờ ơ, “Đinh Minh Huy, đừng nhấn mạnh rằng anh không có ý xấu nữa. Tôi không muốn nghe. Tại sao hôm nay tôi đồng ý dùng cơm với anh chắc trong lòng anh cũng hiểu rõ. Chúng ta là người quang minh chính đại, đừng quanh co nữa. Anh cứ nói thẳng ra đi, anh ra giá muốn mua lô vật liệu kia của Hương Khai là vì mục đích gì? Sao tôi không biết từ khi nào mà tập đoàn quốc tế Song Thành lại liên quan đến bất động sản vậy?”
Xế chiều hôm nay, Thẩm Quân Trạch đã dò hỏi ra, Đinh Minh Huy tiếp xúc với Hướng Khai là vì muốn mua lô vậy liệu trong tay Hướng Khai, mức giá vừa khéo bằng với mức giá trước kia của tập đoàn Quần Lan. Dưới tình hình này, tất nhiên Hương Khai đồng ý không chút do dự.
“Trước đây không liên quan, nhưng bây giờ liên quan cũng không muộn.” Đinh Minh Huy đáp, rồi rót cho Phương Đồng một ly nước, “Đồng Đồng, tạm thời chúng ta đừng nói về công việc, tập trung ăn cơm trước được không? Lâu rồi chúng ta không dùng cơm cùng nhau, trước đây em rất thích đi ăn với anh còn gì.” Mặt Phương Đồng hoàn toàn lạnh lẽo, “Đinh Minh Huy, đừng có nhắc tới chuyện trước kia với tôi, bằng không thì chúng ta không cách nào ăn nổi bữa cơm này đâu.”
“Được được được, không nhắc tới, không nhắc tới. Anh không nhắc nữa là được, em đừng giận.” Đinh Minh Huy dùng ánh mắt như dỗ trẻ con nhìn Phương Đồng, khiến cô càng lạnh lùng hơn.
“Đồng Đồng, anh chưa bao giờ nghĩ em sẽ thành đạt thế này. Tuy trước đây em cũng rất giỏi, nhưng bây giờ em càng chói lọi hơn.”
“Đinh Minh Huy, anh tìm tôi là để nói mấy lời nhảm nhí này à?”
“Đổng Đồng… anh…”
“Được rồi, đừng nói nữa. Tôi không muốn nghe mấy lời dối trá đó. Anh chỉ cần nói cho tôi biết, rốt cuộc anh muốn thế nào? Tôi nghĩ một chuyện lớn như tham gia vào ngành bất động sản không phải là chuyện chỉ một mình phó giám đốc anh có thể quyết định được đâu nhỉ?”
Đinh Minh Huy bị Phương Đồng đâm vào nỗi đau nên nét mặt rất khó coi. Bề ngoài, hắn ta là phó Giám đốc tập đoàn quốc tế Long Thành, nhưng trên thực tế hắn ta hoàn toàn chẳng có chút quyền hạn nào trong tay, ở công ty cũng chỉ quản lý bộ phận hậu cần.
“Anh là phó Giám đốc của tập đoàn quốc tế Song Thành, tất nhiên vẫn có quyền phát biểu ở công ty.” Đinh Minh Huy cười nói, chỉ có điều nụ cười vô cùng gượng gạo.
“Đinh Minh Huy, tôi thật sự buồn thay anh đấy.” Phương Đông cười mỉa. Rõ ràng có thể dựa vào cố gắng của mình để có được tất cả những gì mình muốn, nhưng lại khăng khăng đi đường tắt, biết bản thân thành một gã trai bao sống bám váy phụ nữ.
Ánh mắt Phương Đồng đầy thương hại, cũng trong veo, giống như một ngọn đèn chiếu sáng, khiến hắn ta như bị lột trần dưới ánh sáng ấy. Trong lòng Đinh Minh Huy dâng lên sự nhục nhã khó tả. Bầu không khí rơi vào im lặng, Phương Đồng không hề động đũa, nhìn Đinh Minh Huy trước mắt, cô cảm thấy mình khó mà tiêu hóa nổi.
“Nếu như anh không nói thì tôi về đây.” Phương Đông lạnh nhạt nói.
“Chờ một chút, Đồng Đồng, anh có thể giúp em có được vụ làm ăn này.” Đinh Minh Huy vội nói trước khi Phương Đồng bỏ đi. “Ồ? Anh định giúp tôi thế nào?” Phương Đồng ra vẻ thích thú, vẫn ung dung hỏi.
“Anh có thể kéo chân Hướng Khai, kéo dài thời gian không ký hợp đồng, cho đến khi sắp đến thời hạn, anh sẽ nói với anh ta mình không cần nữa. Đến lúc đó em lại ra mặt, như vậy sẽ có thể ép giá lô vật liệu này xuống thấp hơn nữa.” Đinh Minh Huy nói ra mưu toan của mình. “Đinh Minh Huy, anh giúp tôi như vậy là hy vọng tôi làm gì?” Biểu cảm Phương Đồng không đổi, nhìn hắn ta. Tự dưng lại dốc sức giúp đỡ, cô không tin là không có mục đích gì.
“Đồng Đồng, anh thật sự không có bất cứ mục đích gì cả.” “Anh có từng nghe câu, không có chuyện gì mà xun xoe nịnh bợ thì không phải trộm cũng là cướp. Nếu anh không nói ra mục đích thì tôi về đây.” “Được rồi. Thật ra anh muốn bù đắp cho em. Chuyện ngày xưa là do anh khốn khiếp, anh có lỗi với em. Nếu như anh có thể nhận ra rõ trái tim của mình sớm hơn, thì anh chắc chắn sẽ không bỏ rơi em. Đồng Đồng, trải qua nhiều chuyện như vậy, anh mới phát hiện người anh yêu vẫn chỉ có mình em.” Đinh Minh Huy tỏ ra nặng tình.
Phương Đồng nghe mà tay nổi đầy da gà. Cô xoa xoa cánh tay, mỉa mai, “Anh cho rằng tôi mới ba tuổi sao?” “Đồng Đồng, tất cả lời nói của anh đều là thật lòng. Anh thật sự rất yêu em. Anh cũng không mong em có thể tha thứ cho anh, anh chỉ muốn cố gắng bù đắp cho em thôi.” Phương Đồng bật cười ha ha rồi đứng lên, nghênh ngang bỏ đi. Đinh Minh Huy sững sờ đứng tại chỗ, bên tai văng vẳng câu nói của Phương Đông trước khi rời đi, “Đinh Minh Huy, anh làm tôi ghê tởm đến buồn nôn.” Phương Đồng ra khỏi nhà hàng liền gọi điện thoại cho Lý Bác Minh, anh nhanh chóng xuất hiện trước mặt cô. Phương Đồng khoác tay Lý Bác Minh, “Đi thôi, chúng ta đi ăn khuya đi. Vừa rồi em chẳng ăn được miếng nào cả, sắp đối chết rồi.”
Lý Bác Minh cúi đầu nhìn cô, “Nhanh như vậy đã nói xong rồi à?”
“Vốn không có gì để nói, đừng nói về mấy chuyện không đâu nữa, chúng ta đi ăn cơm đi.” Phương Đồng không muốn nhắc tới Đinh Minh Huy.
Khi Đinh Minh Huy bước ra nhà hàng thì thấy Phương Đồng đang khoác tay Lý Bác Minh, cười tươi như hoa. Trong lòng hắn ta vô cùng đau đớn, ánh mắt hiện lên tơ máu. Phương Đông, chúng ta thật sự không thể quay lại được sao? Rốt cuộc anh đã làm gì mà đánh mất em, trái tim em thật sự không còn chút lưu luyến gì với anh sao?
“Mọi việc có thuận lợi không?” Lý Bác Minh gắp cho Phương Đồng thêm đồ ăn, săn sóc hỏi. Nét mặt Phương Đồng dửng dưng, “Đáng lẽ ra em không nên đến đó.” “Anh có thể giúp gì cho em không?” “Không cần, em có thể tự giải quyết. Nếu em thật sự không giải quyết được thì khi đó anh hãy giúp em.” “Được, nếu cần anh giúp thì em cứ nói.” Phương Đông cười tủm tỉm, “Yên tâm đi. Anh là chồng em, nếu em thật sự cần giúp đỡ thì chắc chắn sẽ không khách sáo với anh đâu.” Chỗ Phương Đông vui vẻ ấm áp, nhưng Đinh Minh Huy về nhà lại không được thoải mái như vậy. hắn ta vừa vào nhà thì đã thấy Ninh Kha ngồi trên ghế sô-pha trong phòng khách.
Đinh Minh Huy định vào phòng nhưng lại bị Ninh Kha gọi lại, “Đinh Minh Huy, anh đợi một chút, tôi có chuyện muốn nói với anh.”
Đinh Minh Huy dừng bước, quay người lại, ngồi đối diện Ninh Kha, “Em muốn nói gì?” Ninh Kha bề một đứa bé trong lòng, là một đứa bé trai, vừa đầy tháng. Cô ta đưa đứa bé cho người giúp việc, “Bể cậu chủ vào phòng đi.”
Chờ sau khi người giúp việc đi khỏi, Ninh Kha mới nhìn sang Đinh Minh Huy, “Nghe nói anh muốn chen chân vào ngành bất động sản?”
Tim Đinh Minh Huy nhất thời đập mạnh, gượng cười, “Sao có thể chứ, ai đổn vậy?”
“Hôm nay Giám đốc Ngô đích thân gọi điện thoại cho tôi. Anh đừng nói với tôi đây chỉ là hiểu lầm nhé.” Sắc mặt Ninh Kha không chút biểu cảm.
Đinh Minh Huy thầm nghĩ không xong rồi, không ngờ đối phương lại trực tiếp tìm đến Ninh Kha, “Chuyện này, em hãy nghe anh nói, đây chỉ là hiểu lầm thôi.”
“Ồ? Nếu chỉ là hiểu lầm thì anh giải thích đi, bằng không lại nói tôi không cho anh cơ hội.”
Đinh Minh Huy thẩm tìm kiếm một lý do, nhưng chuyện này nói thế nào cũng không được, tốt nhất là không nói.
“Nghĩ không ra à? Vậy để tôi nói giúp anh. Anh muốn mượn chuyện này để lấy lòng bạn gái cũ, à không đúng, phải nói là mối tình đầu mới đúng.” “Không phải, anh không hề. Em đừng hiểu lầm.” Đinh Minh Huy muốn giải thích, nhưng đối diện với ánh mắt như đã thấu hết mọi chuyện của Ninh Kha, hắn ta lại không thể nói nên lời.
“Đinh Minh Huy, anh còn nhớ ba quy ước của chúng ta chứ?”
Đinh Minh Huy gật đầu.
“Việc làm bây giờ của anh đã làm tổn hại đến hình ảnh của công ty. Đây là lần đầu tiên, tôi không tính toán với anh. Nhưng nếu còn lần sau thì anh cút khỏi nhà họ Ninh và Song Thành cho tôi.” Ninh Kha nói một cách vô tình. Con trai cô đã chào đời, đã là con hợp pháp, thế nên người chồng như Đinh Minh Huy có hay không cũng không quan trọng nữa. Đinh Minh Huy cúi đầu, ánh mắt nhục nhã khôn cùng. Cho dù là bất cứ người đàn ông nào thì cũng không một ai có thể chịu được sự sỉ nhục này, bàn tay buông thõng một bên của hắn ta siết chặt. Ninh Kha nhìn thấy nhưng chẳng thèm để ý, ánh mắt lộ rõ vẻ khinh thường. Cô ta khinh nhất là hạng đàn ông như Đinh Minh Huy, cho nên dù hắn ta có tài, nhưng cô ta vẫn không muốn để hắn ta tham gia vào những việc quan trọng trong công ty. Người đàn ông này quá tham vọng, nếu nắm trong tay quyền hạn lớn thì không chừng sau này sẽ đâm mạnh sau lưng có một dao, thế nên tốt nhất là không cho hắn ta nắm quyền hạn. “Đinh Minh Huy, nhớ kỹ lời tôi nói. Nếu muốn giữ vinh quang xán lạn như bây giờ thì anh hãy an phận cho tôi, đừng làm ra bất cứ hành động thiếu suy nghĩ nào. Còn mười tháng nữa là chúng ta có thể ly hôn rồi, đến lúc đó anh
muốn làm gì tôi cũng chẳng quan tâm.” “Biết rồi.” Đinh Minh Huy mặt không đổi sắc trả lời rồi đứng dậy định đi vào phòng. “Đúng rồi, tôi đã nói rõ mọi chuyện với Giám đốc Ngô, chuyện hợp tác chỉ là hiểu lầm.”
Đinh Minh Huy khựng lại, sau đó liền đi thẳng vào phòng không quay đầu lại.