*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lúc này An An mới nhận ra người mình bẩn, lập tức nhíu mày, “Bà ngoại, bẩn.”
“Nào, bà ngoại dẫn cháu đi tắm.” Sở Vân Dung cười nói. “Mẹ, hay để con tắm cho nó.” Thẩm Thanh Lan nói. “Không sao đâu, con làm việc của mình đi.” Sở Vân Dung xua tay, sau đó không chờ Thẩm Thanh Lan trả lời đã bể An An đi. Thẩm Thanh Lan đang định nói gì nhưng điện thoại bỗng đổ chuông chặn ngang lời cô. Là điện thoại của Eden gọi tới, giọng nói của anh hơi trầm, “An, dạo này em có rảnh không?”
Nét mặt Thẩm Thanh Lan nghiêm lại, “Sao vậy?” “Gần đây tâm trạng của Ân Hi luôn rất tệ.2Anh muốn nhờ em khuyên nhủ cô ấy.” “Đã xảy ra chuyện gì à? Chẳng lẽ là do vết thương của Ân Hi?” “Không phải, vết thương của Ân Hi khôi phục rất tốt. Thời gian trước anh có tiến hành phẫu thuật cấy ghép da lần đầu cho cô ấy, nhưng hiệu quả không ổn lắm…” Không cần Eden nói tiếp Thẩm Thanh Lan đã hiểu ngay, “Được, ngày mai em sẽ sang đấy.”
Lần này ra nước ngoài, Thẩm Thanh Lan cho cả An An đi theo.
“Mẹ, chúng ta đi đâu vậy?” Lần đầu tiên đi máy bay, An An đôi mắt to tròn tò mò nhìn xung quanh.
Thẩm Thanh Lan thắt dây an toàn cho An An, dịu dàng nói,6“Đi thăm một dì, dì đó rất thương An An. Khi con còn nhỏ dì còn bể con nữa đấy.” “Đây là con của cô sao?” Người đàn ông ngồi bên cạnh Thẩm Thanh Lan cười hỏi.
Thẩm Thanh Lan nhìn sang, là một người châu Á da vàng, nói tiếng Trung rất lưu loát, nhưng đường nét gương mặt lại hơi góc cạnh. Cô đoán người này là con lai, “Đúng vậy.”
“Con cô thật đáng yêu.” Người đàn ông không tiếc lời khen ngợi. Thẩm Thanh Lan mỉm cười, nói cảm ơn.
Người đàn ông chăm chú nhìn một bên mặt của Thẩm Thanh Lan. Người phụ nữ này thật sự rất xinh đẹp, là người phụ nữ đẹp nhất mà anh ta3từng gặp. Có điều trông cô rất quen, “Cô này, xin hỏi chúng ta đã gặp nhau ở đâu chưa?”
Ánh mặt Thẩm Thanh Lan lạnh xuống. Cô ghét nhất là cách làm quen thế này. Dường như người đàn ông cũng nhận ra mình sỗ sàng nên giải thích, “Cô đừng hiểu lầm, tôi thật sự cảm thấy cô rất quen, chứ không phải đang mượn cớ làm quen đâu.”
Thẩm Thanh Lan thoáng nhìn vào mặt đối phương rồi nhanh chóng dời mắt. Cô tin người đàn ông tay không cố ý tiếp cận cô, “Có lẽ do gương mặt tôi quá phổ biến thôi.” Người đàn ông cười khẽ, nêu gương mặt này phổ biển thì chỉ số nhan sắc của9thế giới này cao quá mức rồi. “Mẹ.” An An ôn lấy cánh tay Thẩm Thanh Lan, kéo sự chú ý của cô về. Cậu nhóc không thích chú lạ này. Thẩm Thanh Lan cúi đầu nhìn con trai, dịu dàng hỏi, “Sao vậy con?”
An An không nói gì. Thẩm Thanh Lan mỉm cười, im lặng ôm con trai. Người đàn ông vô trán một cái rồi lại nói, “Tôi nhớ ra rồi, cô là Lãnh Thanh Thu có phải không?”
Trước kia khi thân phận của Thẩm Thanh Lan được phơi bày thì ảnh của cô đã bị lan truyền trên mạng. Có điều, sau đó vì cô không thích thể nên Thẩm Quân Dục đã dùng một vài thủ đoạn xóa4hết mấy tấm ảnh trên mạng đi. Dù hơn một năm qua tranh của cô luôn được khen ngợi nhưng bản thân cô lại cực ít khi lộ mặt. Thật ra có rất nhiều người đã quên mất dáng vẻ của cô.
“Cô Lãnh Thanh Thu, tôi là một người hâm mộ chuyên sưu tầm tranh của cô. Trước kia tôi từng sưu tầm được một số tác phẩm của cô. Tôi họ Nghiêm, tên chỉ một chữ Phong.” Nghiêm Phong giới thiệu mình. “Chào anh.” Thẩm Thanh Lan lại nhìn sang Nghiêm Phong, cũng không phủ nhận chuyện mình là Lãnh Thanh Thu.
“Không ngờ lại có thể gặp được cô trên máy bay, thật có duyên. Buổi triển lãm tranh đầu tiên của cô tôi cũng có đến, có điều lúc đó nhìn thấy cô ở khoảng cách quá xa vừa rồi không nhận ra cô ngay.” Nghiêm Phong giải thích.
Ánh mắt Thẩm Thanh Lan trong trẻo nhưng lạnh lùng. Nghiêm Phong đã nghe nói về tính cách của cô từ lâu nên không hề để tâm, “Cố Lãnh Thanh Thu, nghe nói tháng mười này cô sẽ tổ chức một buổi triển lãm nữa, không biết đến lúc đó cô có đến buổi triển lãm hay không?”
“Còn phải xem khi đó có thu xếp được thời gian không.” Thẩm Thanh Lan không muốn nói chuyện nhiều với người lạ. Nghiêm Phong cũng cảm nhận được nên sau đó không nói gì nữa. Thỉnh thoảng bên tai lại vang lên giọng nói nũng nịu của trẻ con và giọng nói dịu dàng của phụ nữ.
Ánh mắt Nghiêm Phong sáng lên, không ngờ một người phụ nữ lạnh lùng vậy mà lại có thể nói chuyện dịu dàng đến thế. Đến nơi, Eden đích thân tới đón Thẩm Thanh Lan. Cũng đã lâu anh không gặp An An, “An An, có nhớ chú không. An An ôm cổ Thẩm Thanh Lan, mệt mỏi muốn ngủ. Cậu nhóc đang ngủ trên máy bay thì bị Thẩm Thanh Lan đánh thức, nên bây giờ tâm trạng không tốt, không muốn đến ý đến người khác. “Để anh bể cho.” Eden thấy Thẩm Thanh Lan bế con vất vả thì nói.
Thẩm Thanh Lan nhìn An An, bé không chịu buông tay nên cô ngại ngùng cười với Eden, “Cứ để em bể được rồi.” Eden thu tay về rồi nhận lấy valy của Thẩm Thanh Lan. Phía sau bỗng truyền đến giọng nói quen thuộc, chính Nghiêm Phong trên máy bay hồi nãy, “Cô Lãnh Thanh Thu, mọi người đi đâu, để tôi đưa mọi người đi.” Nghiêm Phong đưa mắt quan sát Thẩm Thanh Lan và Eden, cười thản nhiên. Eden lạnh mặt, “An, đi thôi, xe ở ngay bên ngoài.” Thẩm Thanh Lan lịch sự gật đầu một cái với Nghiêm Phong rồi đi theo Eden. Nghiêm Phong cười trừ, đáy mắt đầy thích thú.
Kim Ân Hi đang ngây người trong phòng. Đây là việc cô thường làm nhất trong mấy tháng qua, có đôi khi có thể ngồi thể suốt cả ngày. Thẩm Thanh Lan đẩy nhẹ cửa ra liền nghe thấy giọng khàn khàn của Kim Ân Hi vang lên, “Eden, hôm nay em có thể không uống thuốc không? Em không muốn uống.” Thẩm Thanh Lan bước thẳng vào, đến bên cạnh Kim Ân Hi, đặt tay lên vai cô, “Ân Hi, là tớ đây.”
Người Kim Ân Hi run lên, dừng lại một chút rồi nói, “An, sao cậu lại đến đây?” “Tớ nhớ cậu cho nên sang thăm cậu. Lần này An An cũng đi cùng, cậu có muốn gặp nó không? Kim Ân Hi bỗng lấy hai tay che mặt mình, “Đừng, An, đừng cho An An vào. Bộ dạng hiện giờ của tớ sẽ dọa thằng bé mất.” Giọng nói của cô đầy sợ hãi và đau khổ. Tâm tình thế này sao lại có thể xuất hiện trên người Kim Ân Hi. Thẩm Thanh Lan nghe xong chỉ thấy tim đau nhói như bị ai đâm vào.
Cô đi tới trước mặt Kim Ân Hi, cô ấy lập tức cúi đầu, đưa tay bưng kín mặt mình, “An, đừng nhìn.”
Thẩm Thanh Lan cầm lấy tay Kim Ân Hi, “Ân Hi, tớ là An, là bạn của cậu.” “An, bây giờ tới vô cùng xấu xí. Bản thân tớ nhìn mình còn thấy chán ghét, cậu đừng nhìn.” “Ân Hi, dù cậu có thể nào cậu vẫn là Ân Hi của tớ, vẫn y như trong trí nhớ của tớ.”
“An, cậu nhìn rồi sẽ hối hận.”
“Ân Hi à, đừng nghĩ như vậy, tất cả rồi sẽ tốt lên thôi, kể cả gương mặt cậu.” Đang nói thì Thẩm Thanh Lan đã bắt lấy tay Kim Ân Hi, gương mặt mịn màng như trẻ con xưa kia, bây giờ đã đầy những vết sẹo đáng sợ, chồng chéo khắp nơi, ngay cả cổ cũng bị bỏng một mảng lớn. Thẩm Thanh Lan chấn động, lập tức nói không nên lời.
“Đáng sợ lắm có phải không? An à, đừng nhìn. Bộ dạng bây giờ của tớ ngay cả tớ cũng thấy sợ hãi.” Kim Ân Hi cúi đầu, giọng nói rất trầm. Sau trận nổ đó, cô như đã mất đi một nửa sinh mạng. Tuy hiện giờ cô giữ được mạng sống nhưng sống còn không bằng chết. “Ân Hi, tin tớ đi. Tớ nhất định sẽ tìm ra cách chữa khỏi gương mặt cậu. Tớ sẽ mời chuyên gia phẫu thuật thẩm mỹ giỏi nhất thế giới, trả lại gương mặt xinh đẹp cho cậu. Ân Hi, cậu đừng bỏ cuộc, Daniel vẫn đang chờ cậu.”
Nhắc tới Daniel, ánh mắt Kim Ân Hi dần nhuộm đầy bị thương. Mấy tháng nay cô luôn cố gắng không nghe những chuyện liên quan đến anh, tránh né mọi tin tức về anh. “An, anh ấy có khỏe không?” “Không khỏe, Ân Hi, Daniel rất không khỏe. Để tìm cậu, anh ấy đã trở về cái gia tộc mà anh ấy ghét cay ghét đắng, học những thứ mà anh ấy không muốn học. Lần trước khi tớ thấy anh ấy, cả người anh ấy đã gầy sọp, mặt mày thì tiều tụy.”
“An, sao cậu lại không nói với anh ấy là tớ đã chết” Đau dài không bằng đau ngắn, nếu Daniel cho rằng cô đã chết thì có lẽ sẽ đau lòng một thời gian, nhưng rồi nỗi đau đó sẽ dần dần qua thôi.
“Ân Hi, như vậy sẽ lấy mạng Daniel mất. Tớ quen anh ấy rất nhiều năm rồi, tớ hiểu anh ấy rất rõ. Anh ấy là một người vô cùng nặng tình. Nếu cho là cậu đã chết, vậy thì ngay cả chút niềm tin để gắng gượng anh ấy cũng không còn, dù sống thì cũng sẽ chỉ là một cái xác không hồn. Cậu muốn thấy Daniel như vậy sao?” “Nhưng An à, tớ đã ra nông nỗi này rồi, làm sao có thể quay về bên anh ấy được? Dù anh ấy không để tâm, nhưng sao tớ có thể không để tâm? Sao người đời có thể không để tâm được chứ?” Kim Ân Hi nức nức nói, nước mắt chảy dọc theo gò má cô. Thấm Thanh Lan mím chặt môi.
“Ân Hi, tớ tin cậu nhất định sẽ có thể quay về bên Daniel. Quan trọng nhất là, cậu đừng từ bỏ hy vọng, hãy phối hợp điều trị đi, nhé? Tớ đã hỏi Eden rồi, gương mặt của cậu có thể bình phục, có lẽ không khỏi hoàn toàn, nhưng cậu vẫn là cậu. Daniel một lòng yêu Kim Ân Hi là chính cậu, tớ nghĩ anh ấy sẽ chẳng quan tâm đầu.” Thẩm Thanh Lan nắm tay Kim Ân Hi, tay kia nhẹ lau nước mắt cho cô.
“Không còn là gương mặt của tớ nữa, Daniel có còn nhận ra tớ nữa không?” “Vậy làm quen lại lần nữa là được. Một Kim Ân Hi hoàn toàn mới, không phải Thập Cửu, cũng không phải là sát thủ Kim Ân Hi, mà chỉ mà một Kim Ân Hi đơn thuần. Như vậy không phải rất tốt sao? Hoàn toàn vĩnh biệt cuộc sống cũ, dùng một dáng vẻ hoàn toàn mới xuất hiện trước mặt Daniel.”
Ánh mắt Kim Ân Hi vẫn hơi do dự, “An, tớ có thể chứ?” Cô vuốt gương mặt sần sùi của mình, “Bây giờ tớ đã thành ra thế này, thật sự còn có thể ở bên Daniel sao?” “Có thể, dù cậu không tin mình thì cũng hãy tin tớ.” “An, cậu cho tớ suy nghĩ thêm đi.”
Thẩm Thanh Lan biết có một số việc phải để bản thân Kim Ân Hi nghĩ thông suốt mới được, “Được, tớ ở đây với cậu, khi nào cậu nghĩ xong thì gọi tớ.” Cô lấy một cái ghế đến ngồi cạnh Kim Ân Hi, thuận tay cầm một quyển sách. Dù đọc sách, những khóe mắt cô vẫn luôn chú ý đến biểu cảm của cô ấy.
Căn phòng chìm vào yên tĩnh, cũng không biết qua bao lâu, Kim Ân Hi mới khàn giọng nói, “An, hai năm, cho tớ hai năm đi. Nếu trong vòng hai năm mà gương mặt của tớ vẫn không thể trị khỏi thì cậu hãy nói với Daniel rằng tớ đã chết. Tớ biết tớ làm vậy là ích kỷ, không nghĩ đến cảm nghĩ của anh ấy, nhưng An à, dùng gương mặt thế này đứng trước anh ấy, tớ thà chết còn hơn.”
Thẩm Thanh Lan ngồi xuống trước mặt Kim Ân Hi, đưa tay nhẹ lau nước mắt cho cô, “Được, tới hứa với cậu. Tớ sẽ cùng cậu vượt qua giai đoạn này. Cậu cũng hãy hứa với tớ, đừng dễ dàng từ bỏ, đừng đau buồn, càng không được tuyệt vọng. Kim Ân Hi mà tớ biết là một người vô cùng lạc quan, cũng là một người rất kiên cường.” Kim Ân Hi nắm tay Thẩm Thanh Lan, dán mặt mình vào lòng bàn tay cô, “An, tớ thế này có phải làm cậu thất vọng lắm không?” Thẩm Thanh Lan khẽ cười, khóe mắt cay cay, “Không, cậu vẫn là Kim Ân Hi mà tôi biết.”
Kim Ân Hi hơi cúi người, tựa lên vai Thẩm Thanh Lan, “An, tớ sẽ kiên cường, dù phải chịu đau đớn thế nào, tớ cũng sẽ khiến mình tốt lên.” “Được, chúng ta cùng nhau cố gắng.”. Thấy Kim Ân Hi dần lạc quan lên, cuối cùng trong lòng Thẩm Thanh Lan cũng thả lỏng.
“An, tớ muốn nhờ cậu một việc.” Kim Ân Hi khẩn thiết thỉnh cầu. “Cậu nói đi.” “Cậu có thể đi thăm Daniel giúp tớ được không? Nếu có thể, cậu hãy khuyên anh ấy giúp tớ, bảo anh ấy đừng buồn khổ nữa.” Kim Ân Hi vẫn luôn một lòng lo lắng cho Daniel nhưng lại không dám liên lạc với anh.
Thẩm Thanh Lan khựng lại rồi gật đầu, “Được. Ngày mai tớ sẽ đi thăm anh ấy.” “Có phải An An đã lớn hơn rất nhiều rồi không?” Kim Ân Hi hỏi.
Thẩm Thanh Lan mỉm cười, “Đúng vậy, đã biết đi rồi, nói cũng khá rõ. Lần này tớ có đưa thằng bé theo, cậu muốn gặp nó không?”
“Tạm thời không gặp thì hơn, tớ sợ làm thằng bé sợ, cậu cho tớ len lén nhìn thằng bé là được rồi.” Kim Ân Hi đáp, cuối cùng trên môi cũng nở nụ cười tươi. Thẩm Thanh Lan không ép cố, gọi điện thoại bảo Eden dẫn An An ra vườn hoa chơi. Từ ban công phòng của Kim Ân Hi ra thì có thể nhìn thấy khung cảnh ngoài vườn hoa.