Mọi hiểu lầm được hóa giải.
Y Nguyệt cũng ngủ thiếp trong lòng Đình Phong lúc nào không hay.
Đình Phong cũng ôm Y Nguyệt, anh còn ngửi thấy mùi hương thoang thoảng của Y Nguyệt.
Nhìn cô anh cảm thấy được sự hạnh phúc.
2 giờ chiều
Y Nguyệt tỉnh dậy thì thấy Đình Phong đang nằm cạnh mình.
Cô chỉ nhẹ nhàng đặt một nụ hôn trên môi anh.
Đột nhiên anh mở mắt khiến cô hơi ngượng ngùng.
Cô định xuống giường nhưng bị anh kéo lại.
Anh định tiếp tục hôn cô thì nghe tiếng chuông điện thoại.
Thấy thế Y Nguyệt bảo anh buông tay ra
– “Ưm…!Đình Phong có điện thoại…!anh buông em ra em nghe…!máy “
– “Em cứ nghe đi”
Anh tiếp tục chuyển vị trí xuống cổ cô.
Anh hôn trên cổ khiến cổ của cô có vài dấu đỏ.
Y Nguyệt cũng mặc kệ anh làm gì thì làm.
Còn cô thì tiếp tục nghe điện thoại của An Nhã
– “Có chuyện gì không vậy An Nhã?”
– “À không có gì lớn chỉ là mẹ tớ muốn mời cậu đến ăn tối thôi”
– “Chuyện này, cậu đợi một chút”
Y Nguyệt thấy Đình Phong cứ hôn mình thì ra hiệu cho anh biết cô có nên đi hay không.
Đình Phong chỉ nói nhỏ vào tai của cô.
Khiến tai đỏ ửng lên
– “Tất nhiên là em nên đi, dù sao cũng là mẹ chồng tương lai mời”
– “Ai là chồng em chứ”
– “Là anh”
– “Em chưa phải vợ của anh.”
– “Sắp rồi”
– “Anh thật vô sỉ “
– “Chỉ với một mình em “
Nói một lúc lâu thì Y Nguyệt cũng quyết định đi.
Cô mượn phòng tắm của anh để vệ sinh cá nhân.
Đáng ra là trưa nay Y Nguyệt định đi chơi với An Nhã ai ngờ lại bị Đình Phong đưa về đây.
Bước xuống nhà cô mới chú ý đến căn nhà này còn rộng hơn cả nhà của bố mẹ anh.
Nhưng lại theo phong cách mới.
Cô cũng lấy một chiếc khăn mỏng từ trong túi ra quàng lên cổ.
Mặc dù cô đã bôi kem che khuyết điểm lên nhưng vẫn phải đề phòng.
Anh nhìn thấy chiếc khăn đó thì cười.
Y Nguyệt cũng ngồi xuống ghế bên cạnh Đình Phong.
Hai người ngủ từ trưa đến chiều nên cô cũng cảm thấy rất đói bụng.
Ngồi xuống thì có người dọn thức ăn lên.
Cô cũng chỉ ăn vài miếng rồi thôi.
Cô với anh ăn xong thì anh đưa cô đến nhà anh.Vừa hay lúc đi qua đó Y Nguyệt thấy có siêu thị nên cũng bảo anh dừng lại.
Cô hỏi anh
– “Anh, hai bác thích cái gì vậy?”
– “Thích anh lấy vợ, thích có cháu nội để bồng”
– “A…!anh đừng đùa, anh có thể nghiêm túc một chút được không?”
– “Được rồi, em mua cái gì thì bố mẹ anh cũng thích thôi nên em không cần lo lắng đâu “
– “Vâng”. Đọc thê các chươ g ới tại ﹙ r t r ệ . ﹚
Cô bước vào mua một ít hoa quả tươi và một chai rượu rồi đi ra.
Những loại quả và rượu cũng không tầm thường toàn những loại thượng hạn ở nước ngoài nhập về.
Y Nguyệt bước lên xe của anh cô lấy điện thoại gọi cho bố mẹ tối nay cô qua nhà An Nhã.
Bố cô cũng không phải là người dễ tính nhưng khi nghe cô ở nhà An Nhã cũng yên tâm.
Sao mà cô cứ cảm thấy mình sắp bị bố mẹ bỏ rơi rồi.
Đình Phong như luôn đọc hiểu được tâm trạng của cô.
Anh nhẹ nhàng cười đặt một nụ hôn lên trán cô.
Kể từ khi gặp cô anh dường như rất là hay cười.
Cười chỉ với riêng cô còn với người khác anh vẫn lạnh lùng giống như tảng băng ngàn năm.
Anh như vậy không một ai dám tiếp cận, chọc tức anh như Y Nguyệt cả.
Gần đến nơi thì Y Nguyệt bảo anh phải dùng lại tự cô đi vào.
Và cô cũng cấm anh không được nói chuyện 2 người yêu nhau cho người khác biết.
Anh nghe Y Nguyệt nói nên cũng không muốn cho ai biết.
Đình Phong đi vào trước, một lúc sau Y Nguyệt mới vào.
Cô cầm giỏ trái cây mới mua đưa cho Thế Hoa.
Cô vẫn chào hỏi như trước đây
– “Cháu chào hai bác”
– “Ồ…!Y Nguyệt đến rồi sao “
– “Vâng! Đây là giỏ trái cây và chai rượu cháu biếu 2 bác.”
– “Cháu ngồi xuống chơi đi, hôm sau đến chơi không cần mua gì đâu”
– “Vâng”
Đúng lúc cô thấy Đình Phong cô cũng đứng dậy chào anh và tỏ ra như không quen biết
– “Em chào anh”
– “Chào em”
Mặc dù chào hỏi như vậy hơi ngượng ngùng nhưng mà cô vẫn bình tĩnh.
Nào ngờ anh lại ngồi xuống bên cạnh cô.
Cô ra hiệu với anh ngồi xích ra nhưng anh vẫn không xích.
Cô cảm thấy rất bực mình khi anh như vậy..