Đọc truyện Full

Chương 97: Trước Mặt Có Người Như Có Như Không Ngăn Cản,…

Trước mặt có người như có như không ngăn cản, không cho phép tên trộm chạy nhanh, cũng không cho phép hắn chạy đi chỗ khác, lúc dồn hắn vào ngõ cụt thì hắn biết là hôm nay trộm phải nhà giàu rồi.

Nhà giàu là tiếng lóng, nhấn mạnh người không thể trêu vào.

Trong kinh đô có quá nhiều người không thể trêu vào, bình thường hắn cũng không dám cướp như vậy, nhưng hai người này, nam nữ đứng ở trên phố, tựa như chim non ngốc nghếch, lại nhìn cách ăn mặc giống như là uyên ương số khổ lén trốn ra nên hắn muốn thử xem.

… Loại uyên ương không lên được mặt bàn này bị cướp cũng không dám báo quan.

Phú quý cầu trong nguy hiểm, từ khi hai người chim non xuất hiện ở trên con đường này thì đã bị người theo dõi, nhưng những người khác còn đang do dự, duy chỉ có hắn là dám hạ thủ.

Hạ thủ rồi lại thất thủ, tên trộm cũng không dám tiếp tục chạy nữa, chủ động tiến vào ngõ cụt, lập tức quỳ xuống ngay, dập đầu với hai người.

Nói chuyện thì vẫn phải nói lời dễ nghe, đôi mắt híp thành một cái khe len lén nhìn, nhìn thấy hai người tay trong tay, hai mắt nữ nhân toát ra ánh sáng nhìn về phía hắn, nhưng nam nhân lại cúi đầu vui mừng nhìn tay đang nắm mà không để ý đến hắn.

Tên trộm đã lăn lộn trong phố phường từ nhỏ, ngay tức khắc bắt chuẩn mạch đập của nam nhân.

Hắn gọi một tiếng thiếu gia trước rồi lại gọi một tiếng thiếu phu nhân, những thứ khác còn chưa nói, quả nhiên thấy mi tâm nam thả lỏng rất nhiều.

Hắn cảm thấy mình kêu đúng rồi, khóc thấu trời đất cầu xin tha thứ. Đầu tiên nói mình trên có mẹ già tám mươi tuổi, dưới có con ba tháng tuổi, cuối cùng nói sẽ đi cầu thần bái Phật, cầu xin trời xanh cho hai người nhiều con nhiều phúc.

Thịnh Trường Dực rất vừa lòng, khom lưng, một tay nhặt túi bạc và vàng lá trên mặt đất nhét vào trong lòng Chiết Tịch Lam, cuối cùng nói với thị vệ nấp trong chỗ bí mật: “Giao cho quan phủ đi.”

Tên trộm ngớ ra.

Không phải vừa rồi ngươi nghe rất vui vẻ sao? Sao còn giao cho quan phủ!

Tha mạng!

Thịnh Trường Dực không nghe, lại dắt Chiết Tịch Lam quay lại mua đồ. Lúc này có tiền rồi, Chiết Tịch Lam đã có kinh nghiệm mua đồ, mua một đống đồ về.

Bản thân nàng không dùng được nhiều như vậy, cho người đưa một ít đến Tiêu gia cho Ban Minh Nhụy. Ban Minh Nhụy vô cùng vui vẻ, lợi dụng màn đêm ngồi xe ngựa tới Chiết gia.

Hai người nằm trên giường thì thầm.

Chiết Tịch Lam nói quá trình.

“Nắm tay rồi!”

“Ai chủ động?”

“Muội nha.”

“A a a a! Mau nói xem cảm giác chi tiết, tay Điện hạ thế nào?”

Chiết Tịch Lam suy nghĩ một chút, nở nụ cười: “Ngài ấy căng thẳng lắm ấy.”

“Tay ướt nhẹp nhưng vẫn luôn nắm chặt lấy muội. Lúc sau vẫn không buông, cũng không dám nhắc tới, muội cảm thấy ngài ấy hơi… Hơi trái ngược với tính tình ôn hòa kiên nhẫn trong ngày thường.”

Thì ra người này cũng sẽ giống như một đứa trẻ không hiểu chuyện nam nữ, sẽ căng thẳng sẽ thẹn thùng.

Nàng cười đắc ý: “Trước kia muội cứ luôn cảm thấy khi ngài ấy yêu cũng sẽ giống như một người đáng kính, kết quả hoàn toàn không phải, cứ lén lút giống như một đứa trẻ vậy.”

Ban Minh Nhụy chớp chớp mắt: “Nghe muội nói đến mức ta muốn mau thành hôn rồi, muội nói phu quân tương lai của ta sẽ như thế nào nhỉ?”

Chiết Tịch Lam bèn nói: “Cho dù là như thế nào thì tỷ cũng chỉ làm chính mình, đừng để bản thân ấm ức là được.”

Ban Minh Nhụy cũng nghĩ như vậy. Nàng vui vẻ nói: “Quả nhiên con người ta nên ở cùng người hạnh phúc nhiều vào, bây giờ muội thật hạnh phúc, ta cũng muốn hạnh phúc rồi.”

Lúc trước nàng không có những thứ chờ mong này với nhân duyên.

Chiết Tịch Lam vui sướng hớn hở: “Hì, lần sau muội thử ôm eo ngài ấy xem.”

Hai mắt Ban Minh Nhụy tỏa sáng, nhưng vẫn phải khuyên nhủ: “Muội cũng đừng háo sắc quá.

Chiết Tịch Lam cố gắng bưng mặt: “Đây sao gọi là háo sắc chứ, đây gọi là hai bên phải hiểu rõ lẫn nhau.”

Ban Minh Nhụy nghiêng người, chống đầu, tò mò nhìn chằm chằm vào mắt Chiết Tịch Lam: “Lúc trước muội cũng từng muốn làm như vậy với… Đại ca ca sao?”

Dù sao cũng sắp thành hôn rồi mà.

Chiết Tịch Lam lắc đầu: “Không ạ.”

Ban Minh Nhụy nói: “Vậy thì muội sắp thành hôn thật rồi. Lần này muội không giống lúc trước.”

Hai người cùng nhau cười.

Ban Minh Nhụy vỗ lưng Chiết Tịch Lam nói: “Lam Lam, muội cũng đừng băn khoăn quá, trong thiên hạ thật sự không nhiều nam nhân có thể biết dẫn muội đi chơi đâu.”

Hắn thật sự hiểu nàng.

Ánh mắt Chiết Tịch Lam cũng dịu xuống: “Hai năm không dài, cũng không ngắn, vừa vặn thấy rõ một người, quen thuộc một người.”

Mấy ngày kế tiếp, Thịnh Trường Dực lại dẫn nàng ra ngoài mua đồ. Cái “chơi” này thật sự là chơi không đủ. Mua đồ thật sự rất thú vị!

Nhưng Chiết Tùng Niên lại hơi lo: Mới đầu nhà kho không xây dựng lớn như vậy, hiện tại chất không nổi. Chu Cẩm Quân cũng cảm thấy khó khăn: Đây được xem như sính lễ nhỉ, không biết đến lúc đó có thể tích góp thêm chút của hồi môn cho Lam Lam hay không.”

Nếu thành thì chính là Thái tử phi tương lai, của hồi môn keo kiệt quá sẽ bị người ta chê cười, vẫn là phải tích góp bạc.

Hai nam nhân lo âu, chỉ có Bá Thương cảm khái một câu: “A tỷ gần đây rất vui vẻ nha, rảnh rỗi cũng không luyện cung tên nhiều nữa.”

Mỗi ngày ra ngoài chơi, cung tên với đao thì bỏ bê chứ đâu có nhiều thời gian như vậy được chứ. Chiết Tịch Lam nghe xong chột dạ, cố gắng kiếm cớ cho mình: “Ta cũng là đi bù đắp sự vui sướng cho lúc nhỏ mà, bỏ mấy ngày thì mấy ngày đi.”

Thế là khi Thịnh Trường Dực lại tới mời nàng ra ngoài, nàng xua xua tay: “Hôm nay ta luyện kỹ năng cơ bản trước.”

Thịnh Trường Dực bèn mỉm cười đứng ở một bên nhìn nàng bắn tên, nhìn một lúc thì thấy nàng nháy mắt ra hiệu với mình, trông giống như là gọi hắn đi tới.

Hắn nhanh chóng đi tới, Chiết Tịch Lam đưa cung tên cho hắn: “Huynh dạy ta đi.”

Thịnh Trường Dực không hiểu ý nàng, mù mờ đi tới, sau đó thì bị nàng nói cho tim đập thình thịch.

“Cho huynh ôm một chút, huynh nắm chắc cơ hội nhé, a huynh ta sắp tới ngay rồi đấy.”

Còn có thể có loại chuyện tốt này hả?

Hắn cũng đã hiểu tại sao cần hắn dạy luyện cung rồi.

Hắn ngừng thở, từ phía sau ôm lấy nàng, hai tay đặt lên tay nàng, sau đó nhẹ nhàng ngửi ngửi mái tóc đen của nàng.

Chiết Tịch Lam phì cười một tiếng.

Nàng chưa gội đầu.

Nhưng cũng không cản hắn ngửi.

Chắc chắn là không dám ngửi lâu, Chu Cẩm Quân đúng lúc xuất hiện ở sân luyện võ, thấy hai người đứng rất quy củ, nhưng muội muội nhà mình cười hì hì, Thái tử điện hạ lại quá mức nghiêm túc, nghiêm mặt… đỏ tai.

Hắn nghi ngờ liếc nhìn, lại dẫn theo Thái tử điện hạ đi về hướng viện của mình… Nguyên nhân Thịnh Trường Dực tới cửa là phụng theo mệnh lệnh của Hoàng đế tìm Chiết Tùng Niên xin chỉ dạy đạo vì dân. Vậy thì đến trong viện của hắn xin chỉ dạy đi, luôn sáp đến cùng Lam Lam cũng không tốt.

Làm huynh trưởng, luôn lo lắng muội tử bị lời ngon tiếng ngọt lừa gạt đi.

Vì thế Thịnh Trường Dực đành phải đi nói chuyện triều đình với Chu Cẩm Quân. Đến buổi chiều sắp rời đi, hắn cố gắng duy trì dáng vẻ thường ngày của mình, ấm giọng mỉm cười hỏi Chiết Tịch Lam: “Sao hôm nay lại tốt như vậy?”

Chiết Tịch Lam: “Minh Nhụy a tỷ nói phải đối xử tốt với huynh một chút.”

Thịnh Trường Dực là người nào chứ, ngay lập tức đã có thể đoán ra được là tối qua Ban Minh Nhụy khuyên nàng. Gió bên gối thật tốt.

Hắn kiên nhẫn hỏi kỹ: “Vậy nàng còn có thể đối xử với ta tốt hơn không?”

Chiết Tịch Lam: “Lần sau ta sờ eo huynh nhé.”

Thịnh Trường Dực lâng lâng rời đi. Gió bên gối thật tốt, hắn nghĩ.

Hắn cũng muốn nhanh được làm người bên gối.

Thời gian như vậy qua mấy ngày, Chiết Tịch Lam lại được dẫn đi cưỡi ngựa, hái rau, đi chơi ném thẻ vào bình, chơi con quay, còn chặt cây trong nhà làm rương, làm ghế, làm đũa, cuối cùng cành cây còn thừa lại làm một cái vòng lá cây đội lên đầu Thịnh Trường Dực.

Sau đó lại chặt tre làm chiếu, làm lẵng hoa, giỏ rau, sau đó làm đèn.

Từ đèn lại nhớ tới biểu huynh. Biểu huynh từng tặng đèn kéo quân cho nàng. Nàng nói với Thịnh Trường Dực: “Có phải ta nên sớm gặp biểu huynh một lần không, Minh Nhụy a tỷ nói huynh ấy đọc sách quá điên cuồng, thật sự là tổn hại chính mình.”

Thịnh Trường Dực vừa vẽ giấy đèn cho nàng, vừa nói: “Vậy thì đi một lần?”

Chiết Tịch Lam: “Huynh cũng không ghen sao?”

Thịnh Trường Dực cười: “Nàng còn không hiểu tình yêu đâu, ta ghen cái gì. Ta nên đồng tình với hắn.”

Buổi tối Chiết Tịch Lam nói với Minh Nhụy: “Ngài ấy còn đắc ý tự mãn cơ, cảm thấy muội chỉ yêu một mình ngài ấy!”

Ban Minh Nhụy che miệng cười: “Úi, ngài ấy nghĩ cũng không sai mà.”

Nhưng Chiết Tịch Lam lại cảm thấy hắn xem thường “tình yêu” của nàng.

Từ Phó Lí đến biểu huynh đều trông rất đẹp, nếu muốn yêu thì cũng không khó khăn gì.

Ban Minh Nhụy lại nói một câu công bằng: “Muội cũng đừng bắt nạt ngài ấy quá, là ngài ấy xuất hiện nên muội mới bằng lòng yêu, cũng không phải lúc muội muốn yêu thì ngài ấy xuất hiện.”

Những lời này khiến Chiết Tịch Lam nghe thấy ngọt ngào. Nàng vui vẻ nói: “Yêu đương cũng thật tốt!”

Nhưng thành hôn thì không tốt lắm.

Thành hôn vẫn khiến cho nàng hơi sợ. Điều này đều tại Chiết Tùng Niên.

Nàng thở dài: “Nếu không thành hôn vẫn yêu đương thì tốt rồi.”

Ban Minh Nhụy biết băn khoăn của nàng. Bởi vì nàng cũng có cha mẹ không hạnh phúc giống vậy.

Nhưng nàng nói: “Nhưng mà muội nhìn ta xem, bởi vì biết được hạnh phúc của muội, thấy được niềm vui của muội mà ta cũng không sợ thành hôn nữa. Chi bằng muội đi xem phu thê ân ái khác đi.”

Chiết Tịch Lam ngẩn người, cảm thấy những lời này nói cực kỳ đúng, mình đang ở trong hoàn cảnh này nên không nghĩ tới điểm ấy.

Nàng phải đi tìm người hạnh phúc. Nàng không hề giấu diếm Thịnh Trường Dực, ưu sầu nói: “Ta nên đi tìm thế nào đây? Minh Nhụy a tỷ xem chúng ta là người hạnh phúc, vậy chúng ta xem ai là người hạnh phúc đây?”

Thịnh Trường Dực cảm thấy đến lúc Ban Minh Nhụy xuất giá, hắn phải đưa trọng lễ mới có thể báo đáp được ân tình này.

Sau đó lập tức tiến cử một đôi phu thê ân ái.

Hoàng đế bệ hạ và Hoàng hậu nương nương.

Chiết Tịch Lam biết được hai người này chung sống thế nào. Quả thật là khiến mọi người phải hâm mộ.

Nhưng thoáng chốc trọng điểm của nàng đã lệch đi: “Nói nhỏ với huynh, rất nhiều người đều thầm bất mãn với Hoàng hậu nương nương đấy, cảm thấy bà đố kỵ, tất cả họ đều muốn làm cho Bệ hạ mở rộng hậu cung, đưa nữ nhi tôn nữ nhà mình vào.”

Thịnh Trường Dực lại cười: “Không sao, trong tay cha ta có binh, bọn họ cũng chỉ dám lặng lẽ nói, thảo luận sau lưng, không dám nói ra ở trên triều đình đâu.”

Chiết Tịch Lam cũng vô cớ cảm thấy được yên tâm. Nàng biết, trong tay Thịnh Trường Dực cũng có binh.

Nàng cười rộ lên: “Thì ra là bà Hoàng bán dưa, tự bán tự khen.”

Nhưng cũng không hề do dự, thu thập tay nải nhỏ tiến cung đi tiếp xúc gần gũi với hạnh phúc.

– ———- Hết chương 95 ———–

Phím tắt:←

Phím tắt:→

Chương trước


Tiểu thuyết cùng thể loại

"Xuyên Không" Được Phu Quân
Tôi xuyên không rồi. Nguyên chủ không ưng ý vị phu quân ngốc nghếch của mình, cũng không chấp nhận được việc muội muội định hôn với người trong lòng mình, thế là nghĩ không thông mà nhảy…
[18.7.......Dm]
[18.7.......Dm]
Nửa đêm đi thang máy, tôi gặp một anh đẹp trai mặc quần jogger. Tôi gửi tin nhắn WeChat cho bạn, nói: [Rất đẹp trai, gu tao, nhìn qua thì cao khoảng 1m83… Quả nhiên, quần jogger là…
Ai Bảo Quan Kinh Thành Có Tiền Có Thịt
Ai Bảo Quan Kinh Thành Có Tiền Có Thịt
Quan ở kinh thành có tiền có thịt sao? Đừng có mà giỡn, bổng lộc một năm 40 lượng, chỉ vừa đủ ấm no thôi. Hoàng thượng khai ân cho thuê phòng giá rẻ, gọi là quan xá,…
Ái Tình Dạt Dào
Ái Tình Dạt Dào
Bụng dưới thỉnh thoảng vẫn cảm thấy đau nhức, tôi ngồi thụp xuống băng ghế dài ở sảnh, nước mắt giàn giụa. Vào đêm qua, tôi đã mất đi đứa con của mình và Bạch Ngọc Đình. Nguyên…
Ẩn Hôn Bị Phát Hiện
Ẩn Hôn Bị Phát Hiện
Tôi là luật sư của bên nguyên, trong lúc tạm nghỉ phiên tòa, tôi bước vào nhà vệ sinh thì đột nhiên bị người nào đó ép vào tường. Chưa kịp nhìn rõ, đôi môi nóng bỏng của…
Anh Ấy Chỉ Thích Tôi
Anh Ấy Chỉ Thích Tôi
Trọng sinh trở lại lớp 12 năm ấy, Lâm Nguyệt quyết định dấu đi một thân hào quang của mình, an tĩnh và trầm lặng, kiên định học tập. Rời xa những gì đã hại chết cô ở…

0
Bình luậnx
Đọc truyện Full