Hoàng Hách nói như vậy, không phải vì không có nguyên nhân, mà anh có dự định cho riêng mình.
Trước lúc đó, anh đã nhận được tin tức của Nhị Ngưu, hiện giờ, Nhị Ngưu đã bắt đầu đàm phán với Khách sạn Cự Long rồi. Đối với việc Nhị Ngưu muốn mua lại Khách sạn Cự Long, ông chủ của Khách sạn Cự Long cũng vô cùng vui mừng. Bây giờ là lúc cả hai bên đang thương lượng thời gian gặp đàm phán trực tiếp, chắc cũng mấy hôm tới là chốt được thời gian thôi.
Một khi Hoàng Hách mua lại Khách sạn Cự Long, chắc chắn sẽ có rất nhiều nhân viên của khách sạn rời khỏi đó, đến lúc đó khách sạn sẽ cần một lượng nhân viên lớn. Đám Ngô Khánh có tình có nghĩa, người như vậy vào khách sạn làm vừa có thể giải quyết được vấn đề việc làm của đám Ngô Khánh, vừa có thể khuấy động được không khí tổng thể của khách sạn.
Nghe thấy lời Hoàng Hách, sắc mặt Ngô Khánh không khỏi lộ vẻ vui mừng, nhưng ngay sau đó anh ta như thể nghĩ tới chuyện gì, liền gãi đầu nói: “Bác sĩ Hoàng Hách, anh là một bác sĩ, là người tri thức, người anh cần chắc chắn cũng phải có học vấn rất cao, tôi sợ mấy anh em chúng tôi lại gây phiền phức cho anh”.
Hoàng Hách vừa cười vừa nhìn người đàn ông trước mặt, trong lòng lại càng thêm thích Ngô Khánh hơn. Ngô Khánh đến lúc này vẫn nghĩ cho Hoàng Hách, không muốn gây phiền phức cho anh, có thể thấy được Ngô Khánh tuyệt đối là người đáng tin cậy.
“Yên tâm đi, công việc mà tôi sắp xếp cho các anh, các anh nhất định có thể làm được”, Hoàng Hách không nói rõ với Ngô Khánh rằng anh muốn bọn họ làm gì, mà chỉ bảo bọn họ mấy hôm nay cứ yên tâm chờ tin tức của anh.
Ngô Khánh vui mừng rời khỏi, chắc là vội vàng về báo tin này cho những người khác.
Rời khỏi bệnh viện, Hoàng Hách lái xe đi thẳng về nhà. Nhưng đúng lúc Hoàng Hách lái xe ra khỏi bệnh viện, thì trong một góc nào đó của bệnh viện, có một người thanh niên đột nhiên cầm điện thoại lên, nói với người ở đầu dây bên kia: “Đông thiếu gia, Hoàng Hách đã ra ngoài rồi!”.
…
Trên con đường lớn buổi đêm gần như không có người đi lại, đến cả những chiếc xe đi trên đường cũng rất ít. Lúc này Hoàng Hách cuối cùng cũng thấy được tính năng thật sự của Maybach S600, cảm giác đẩy lùi mạnh mẽ, động cơ dồi dào, thao tác chính xác, mỗi chức năng đều khiến Hoàng Hách say mê. Quả thực đã chứng tỏ một câu nói rất đúng: đàn ông yêu xe như yêu vợ của chính mình vậy.
Nhưng chưa được một lúc, một dãy đèn cảnh sát phía trước khiến Hoàng Hách không thể không giảm tốc độ lại. Lái đến gần, Hoàng Hách mới hiểu ra ở đây đang kiểm tra nồng độ cồn.
Hoàng Hách mở cửa kính xe xuống, chỉ thấy một cảnh sát giao thông cầm ống đo nồng độ cồn ra đưa cho anh.
“Nào, thổi đi!”, cảnh sát giao thông nói một cách máy móc.
Hoàng Hách không từ chối, dù sao anh là một người công dân tôn trọng pháp luật thì nên hợp tác với cảnh sát, cho nên anh không hề do dự mà thổi một hơi luôn.
Anh không hề sợ bị kiểm tra việc uống rượu còn lái xe, đừng tưởng tối nay anh uống rất nhiều, nhưng đều đã dùng chân khí làm men rượu bay ra hết rồi, cho nên trong cơ thể anh làm gì còn chút cồn nào nữa, giống như chưa từng uống rượu vậy.
“Phù” một hơi mạnh, máy đo nồng độ cồn hiển thị ra một chỉ số, Hoàng Hách là bác sĩ, đương nhiên biết con số này thuộc chỉ số bình thường.
Cảnh sát giao thông nhìn vào chỉ số trên máy đo, khuôn mặt lộ ra vẻ khó tin. Anh ta nhìn Hoàng Hách, đột nhiên lại chìa máy đo ra tiếp: “Cậu thử lại lần nữa đi!”.
“Sao vậy?”, Hoàng Hách liền hỏi, vị cảnh sát giao thông này hình như có gì đó khác thường.
“Thử lại lần nữa đi, vừa rồi chưa thổi đúng”, cảnh sát sưng mặt, giọng nói có hơi nặng nề.
Hoàng Hách nhìn lại cảnh sát một lần nữa, sau đó nghĩ một lúc rồi nói: “Được, lần này anh nhìn cho kỹ nhé”.
Vừa nói, Hoàng Hách vừa nhắm đúng vào miệng máy đo, vừa liếc mắt nhìn cảnh sát nói: “Nhìn rõ chưa, lần này được chưa?”.
Cảnh sát giao thông dửng dưng gật đầu, miệng còn thúc giục: “Mau thổi đi!”.
Hoàng Hách cũng không nhiều lời, nhịn một hơi rồi “phù” một cái, thổi ra một hơi mạnh.
Máy đo nồng độ cồn vẫn không có bất kỳ tín hiệu gì, chỉ số phía trên đó vẫn là chỉ số ban đầu.
“Giờ tôi đi được chưa”, Hoàng Hách nhìn cảnh sát, lạnh lùng hỏi.
“Không đúng, máy đo này bị vỡ rồi, cậu vẫn chưa đi được!”, nhưng cảnh sát lại lắc đầu nói luôn: “Cậu chờ đã, để tôi đi lấy cái mới ra”, vừa nói tên cảnh sát này nháy mắt với những người khác, sau đó quay người chạy đến một chiếc xe cảnh sát.
Mấy tên cảnh sát âm thầm cử ra một người đứng trước xe Hoàng Hách, như thể đề phòng Hoàng Hách lái xe bỏ chạy.
Thấy cảnh tượng đó, trong mắt Hoàng Hách không khỏi lộ vẻ tức giận. Hành vi của những tên cảnh sát này rất khác thường, giống như đến để nhằm vào anh vậy. Nhưng lúc này, Hoàng Hách cũng vẫn ngồi yên trong xe, nhìn lướt qua chiếc camera quan sát được một tên cảnh sát cầm trên tay, và không nói gì.
Một lúc sau, tên cảnh sát đầu tiên cầm một chiếc máy đo nồng độ cồn khác đi đến.
“Nào, đây là cái mới, cậu thổi mau lên!”, đưa máy đo nồng độ cồn mới đến trước mặt Hoàng Hách, cảnh sát giục giã nói.
Hoàng Hách lại thổi một hơi, kết quả vẫn rất rõ ràng, chỉ số của Hoàng Hách vẫn không bị vượt quá tiêu chuẩn.
“Sao lại thế nhỉ!”, tên cảnh sát đó tức tối tự lẩm bẩm nói: “Lạ thật, sao lại không kiểm tra ra nhỉ?”.
“Đồng chí cảnh sát, xin anh hãy chú ý đến lời nói!”, Hoàng Hách đột nhiên nói to: “Cái gì mà không kiểm tra ra, lẽ nào anh hi vọng tôi bị kiểm tra ra uống rượu rồi lái xe sao?”.