Trước đó không phải là Hoắc Tiểu Tiểu chưa từng ăn vụng, nhân lúc bố cô không ở nhà, cô tìm dì Triệu làm nũng lấy lòng, dì Triệu thỉnh thoảng sẽ vụng trộm làm một hai món ngọt cho cô ăn.
Nhưng sự kiểm soát của bố cô đối với việc cô ăn đồ ăn vặt có thể xưng là hà khắc.
Một tháng có khi đến một cái kem cũng không được ăn, đồ ngọt càng là ăn một lần nhìn một lần.
Sự mê hoặc của đồ ngọt đã nhiều lần khiến Hoắc Tiểu Tiểu “bí quá hóa liều”.
Còn không phải sao, nhân lúc bố cô không ở nhà, cô danh chính ngôn thuận mời bạn học tới nhà chơi rồi ăn như gió cuốn.
Sự thật chứng minh, cô vẫn đánh giá dạ dày cô quá cao rồi.
Mới ăn hai cái pudding, bốn miếng gà rán, một cái bánh trứng, một chén Dương Chi Cam Lộ nhỏ, một cái bánh sữa tươi chiên và một cái bánh táo cùng nửa hộp kem mà thôi, bụng liền không chịu nổi.
Càng đáng sợ là, giống như truyện cổ tích cậu bé chăn cừu và sói, lừa bố quá nhiều lần cho nên hôm nay phải gặp báo ứng.
Cô ghé vào trong ngực bố cô, một tay siết chặt lấy âu phục của Hoắc Tùy Thành, một tay ôm bụng, liều chết nhẫn nại sự biểu tình phẫn nộ trong bụng nhỏ, toàn thân nổi da gà, tựa như đã đi đến cuối con đường đời.
“Ùng ục ùng ục —”
Bụng cô kêu rộn ràng hơn rồi.
Hoắc Tiểu Tiểu cắn chặt hàm răng, một câu cũng không nói được.
Đến nay cô vẫn nhớ rõ, lần đầu tiên gặp bố cô, cô đã không khống chế được mà tiểu trên người bố, loại chuyện xấu này không được nhắc lại là bởi vì lúc ấy cô còn nhỏ, nhịn không được là chuyện đương nhiên.
Nhưng bây giờ không giống ngày xưa, hiện tại cô đã là cô gái nhỏ rồi, ở nơi đông người, có nhiều người nhìn như vậy, còn mất mặt nữa thì chuyện xấu này sẽ theo cô cả đời.
Không được, cô không thể mất mặt như thế được.
Cô yếu ớt gọi: “Bố…”
Lông mày Hoắc Tùy Thành nhíu chặt lại, dường như cuối cùng anh cũng cảm nhận được Hoắc Tiểu Tiểu không bình thường.
Điều có thể khiến cho Hoắc Tiểu Tiểu cảm thấy khiếp sợ là, ông bố khốn kiếp này lại không buông cô ra để cô đi vệ sinh trước mà là hỏi Dịch Khiêm và Chu Chu.
“Hôm nay nó đã ăn gì?”
Dịch Khiêm và Chu Chu dường như không muốn nói, ngơ ngác nhìn Hoắc Tiểu Tiểu, giống như là sợ Hoắc Tiểu Tiểu tức giận.
Hoắc Tiểu Tiểu nặn ra hai chữ từ trong kẽ răng: “Nhanh… nói!”
Dịch Khiêm quay đầu nhìn thoáng qua đồ ngọt trên bàn trà, suy nghĩ một chút rồi nói: “Ăn… ăn một cái bánh trứng, mấy miếng gà rán, còn có hai hộp kem.”
“Chỉ có những thứ này?”
Dịch Khiêm cũng không nhớ rõ, chỉ nhớ lúc cậu đang ghép đường ray xe lửa, thỉnh thoảng nhìn Hoắc Tiểu Tiểu thì thấy em ấy đang ăn, vẫn luôn ăn, miệng nhai không ngừng, tay cũng không ngừng.
“…Chắc là chỉ có những thứ này thôi.”
Hoắc Tiểu Tiểu vùng vẫy giãy chết: “Con còn ăn… sữa tươi chiên, pudding và bánh… táo, bố ơi, con biết sai rồi, sau này sẽ không ăn nữa, bố thả… con xuống.”
Bàn tay ôm cô của Hoắc Tùy Thành có thể cảm nhận được bắp thịt cả người cô căng cứng, không giống như là đang gạt anh.
“Ùng ục ùng ục ùng ục –” Một chuỗi tiếng ùng ục liên tục vang lên, Hoắc Tiểu Tiểu vùi đầu trên vai bố cô, xấu hổ giận dữ muốn chết.
Thật sự… sắp không nhịn được nữa.
Khuôn mặt căng cứng của Hoắc Tùy Thành bỗng nhiên bật cười, anh ôm cô nhóc con nhà mình đi đến nhà vệ sinh lầu một, lại không buông cô ra mà hỏi: “Sau này còn ăn nhiều như vậy nữa không?”
“Không ăn nữa, không ăn nữa.”
Đạt được lời hứa hẹn còn không đáng tin bằng cái đánh rắm của Hoắc Tiểu Tiểu, Hoắc Tùy Thành buông cô ra.
Chân vừa chạm đất, Hoắc Tiểu Tiểu liền chui đầu vào trong nhà vệ sinh.
Dì Triệu nghe tiếng chạy tới, nhìn Hoắc Tiểu Tiểu vội vã xông vào nhà vệ sinh, bà kinh ngạc hỏi: “Con bé làm sao vậy?”
“Không có gì, Tiểu Tiểu ăn nhiều thứ hỗn tạp quá, tiêu chảy.” Hoắc Tùy Thành cởi áo khoác âu phục ra đưa cho dì Triệu: “Làm phiền dì giặt giúp tôi, tôi đi tắm.”
Dì Triệu nhận lấy áo khoác âu phục mà Hoắc Tùy Thành đưa tới, lại nghe anh nói đi tắm, vẻ mặt bà ngưng trọng, rõ ràng là đã hiểu lầm rồi.
“Tiêu chảy? Tiểu Tiểu nó… làm trên người cậu rồi?”
Hoắc Tùy Thành nhấc chân chuẩn bị đi thì hơi ngừng lại.
Đột nhiên anh cảm thấy, bị dì Triệu hiểu lầm như thế cũng không có gì không tốt.
Tiểu quỷ kia suốt ngày nhân lúc anh không có nhà mà ăn vụng, còn tưởng rằng anh không biết.
Muốn dạy dỗ nó một chút là nó liền khóc lóc gọi viện binh tới, không thu liễm lại thì thôi, còn trở lên thạo nghề hơn.
Lần này không để nó nhớ kỹ lời dạy dỗ thì không được!
“Vẫn nên vứt âu phục đi đi, không cần giặt, mặt khác, trong nhà còn tã giấy không?”
“Lúc Tiểu Tiểu hai tuổi thì không mặc nữa, đã hết rồi, có điều để chút nữa tôi cho người đi mua.”
“Làm phiền dì rồi.” Nói xong, Hoắc Tùy Thành đi vào phòng tắm tắm gội.
Dì Triệu bên này một tay mang theo âu phục của Hoắc Tùy Thành, lông mày hơi nhíu lại, ném vào trong thùng rác ở bên ngoài Công Quán.
Bà lại kéo Tiểu Vũ trốn trong góc sân hút thuốc: “Tiểu Vũ, cậu đi siêu thị mua chút tã quần về đây, tôi gửi cho cậu một tấm hình, cậu mua theo đó là được.”
Tiểu Vũ không hiểu: “Tã quần? Mua cái này làm gì?”
“Cậu nói xem để làm gì?”
“Không phải đã rất lâu Tiểu Tiểu không cần nữa sao?” Tiểu Vũ giống như hiểu ra cái gì đó, nhấn tắt tàn thuốc: “Được, tôi đi mua.”
Nhìn Tiểu Vũ lái xe rời đi, lúc này dì Triệu mới quay người vào nhà, ở bên ngoài nhà vệ sinh lầu một gõ cửa.
“Tiểu Tiểu, con xong chưa?”
Hoắc Tiểu Tiểu yếu ớt ngồi trên bồn cầu, từ lúc nhân gian không đáng giá đến cuộc sống tốt đẹp cũng chỉ gói gọn trong một lần tiêu chảy.
Cô xoa xoa cái bụng nhỏ nhô lên, sau khi cọ rửa sạch sẽ thì mở cửa nhà vệ sinh.
Dì Triệu ở bên ngoài nhà vệ sinh lo lắng hỏi: “Tiểu Tiểu, có phải đau bụng không? Có cần dì Triệu lấy chút thuốc cho con không?”
“Không cần không cần, chỉ là… chỉ là ăn nhiều nên tiêu chảy mà thôi, đợi chút nữa là tốt rồi.”
Dì Triệu dắt cô, vừa đi vừa nói: “Tiêu chảy cũng không phải đợi một chút là có thể tốt lên được, nếu lát nữa còn đau bụng thì nói với dì Triệu, dì Triệu lấy chút thuốc cho con.”
“Được.”
Đến phòng khách, Dịch Khiêm và Chu Chu xông tới.
“Tiểu Tiểu, em không sao chứ?”
“Bụng của em còn đau không?”
Cho dù da mặt Hoắc Tiểu Tiểu có dày thế nào đi chăng nữa thì bây giờ cũng có chút đỏ mặt.
Hỏi hỏi hỏi, cái gì cũng hỏi, chuyện khó xử như vậy, cô không cần mặt mũi nữa à?
“… Đã hết đau rồi.”
Dịch Khiêm còn đang hỏi: “Vậy em…”
“Bố đâu?” Hoắc Tiểu Tiểu mở miệng cắt ngang lời Dịch Khiêm, cô ngẩng đầu nhìn về phía dì Triệu, muốn nói sang chuyện khác: “Bố đi đâu rồi?”
Dì Triệu nói: “Tiên sinh ở trên lầu tắm rửa.”
“Bố? Tắm rửa?” Giữa ban ngày, hôm nay còn lạnh như thế, tắm cái gì?
Hoắc Tiểu Tiểu mờ mịt nhìn dì Triệu, trong ánh mắt muốn nói lại thôi của dì Triệu, cô có một suy đoán không thể tin được.
Cô run rẩy hỏi: “… Dì ơi, vì sao bố lại phải… tắm?”
Dì Triệu bất đắc dĩ mà nhìn cô, bà không nói rõ, mang theo chút ý tế nhị nhìn cô: “Con nói xem?”
Bố cô có ý gì?
Tắm rửa?
Giữa ban ngày lạnh như thế, tắm cái gì?
Đây là nói cho tất cả mọi người biết, Hoắc Tiểu Tiểu cô, vừa rồi không nhịn được, xả trên người bố cô rồi sao?
Ánh mắt Hoắc Tiểu Tiểu chết lặng: “Con… con không biết.”
Dịch Khiêm đến gần: “Tiểu Tiểu, có phải vừa rồi, em tiêu chảy lên người bố em rồi không?”
Chu Chu cũng gật đầu: “Đúng vậy, em có cần đi tắm rửa luôn không?”
Hoắc Tiểu Tiểu bỗng quay đầu nhìn hai người bọn họ, trong mắt bốc lửa, hiện tại chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống hai thằng nhóc này.
“Cái gì mà tiêu chảy! Các anh nói bậy nói bạ cái gì vậy! Em xả lên người bố em chỗ nào! Em xả trong bồn cầu!”
Hai đứa trẻ bị dọa đến mức cùng nhau lùi về sau một bước.
“Tiểu Tiểu, em đừng nóng giận, tụi anh biết em không có.”
Mặc dù là nói như vậy nhưng hai người đều nhìn cô với ánh mắt “Được rồi, được rồi, em không xả trên người bố em, tụi anh biết rồi, lần sau em đừng có xả lên người bố em nữa là được rồi”.
“Em nói một lần cuối, em, không, có xả trên người bố em!”
“Được rồi được rồi, Tiểu Tiểu nói không có tiêu chảy thì chính là không có tiêu chảy,” Dì Triệu trấn an cô: “Con còn nhỏ, không sao.”
“… Cái gì mà không sao? Dì ơi, dì… dì nói cho rõ ràng, con con con… tại sao con phải chú ý, vừa rồi con không có xả!”
“Phải phải phải, là dì nói sai rồi, Tiểu Tiểu không có.”
Hoắc Tiểu Tiểu tức giận!
Giận đến mức nổ tung!
Ai! Ai rải lời đồn!
Con mắt nào nhìn thấy cô xả trên người bố cô!
Cô xả trên người bố cô lúc nào? Nói bậy nói bạ cái gì vậy!
Hoắc Tiểu Tiểu không phải tức giận bình thường đâu, cô còn nhỏ như thế, sao có thể giội nước bẩn như vậy lên người cô chứ?
Nước bẩn này bẩn cỡ này, chụp lên đầu con gái có thấy thiếu đạo đức không!
Không được, cô không chịu được sự uất ức này.
“Dì ơi, ai… ai nói với dì?”
“Không có ai nói với dì cả, là dì Triệu tự mình nói sai rồi.”
“Không thể nào! Chắc chắn…” Giọng nói Hoắc Tiểu Tiểu xoay chuyển, đột nhiên nhớ tới Hoắc Tùy Thành đang tắm rửa trên lầu.
Phải phải, chắc chắn là như vậy!
Chuyện này chắc chắn là do bố cô truyền ra!
Cô có xả hay không bố cô không biết sao? Nếu như không phải là bố cô nói thì có ai lại cho rằng mình xả trên người bố?
Suốt ngày chỉ biết mưu hại con!
Hoắc Tiểu Tiểu mang theo cơn giận ngút trời mà lên lầu.
“Bố ơi, bố ra đây!” Cô đập cửa phòng tắm, chống nạnh hô to vào trong đó.
Tiếng nước tí tách trong phòng tắm đột nhiên ngừng lại.
“Bố ơi, bố ra đây cho con! Con xả trên người bố, hồi nào!”
Hoắc Tiểu Tiểu tức giận đến mức cả người đều đang run lên.
Hồi lâu, tiếng nước tí tách trong phòng tắm lại vang lên.
“Bố! Bố ra đây! Nhanh ra đây!”
Cửa phòng tắm bị Hoắc Tiểu Tiểu đập, vang lên tiếng đùng đùng, nhưng cô đập đến đỏ tay rồi mà người trong phòng tắm cũng không để ý tới cô.
Hoắc Tiểu Tiểu kết luận, chính bố cô là người tạo ra tin đồn nhảm!
Bằng không thì vì sao bố không dám ra gặp cô chứ? Chắc chắn là bởi vì chột dạ!
Hoắc Tiểu Tiểu ngồi ở cửa phòng tắm.
Hôm nay cô nhất định không đi, cô ngược lại muốn xem xem, bố cô ra ngoài thì còn mặt mũi nào mà gặp cô!
Cửa mở ra —
Hoắc Tùy Thành mặc một bộ áo choàng tắm màu trắng bước ra khỏi phòng tắm, tóc ướt sũng, đang cầm một chiếc khăn lau sạch tóc.
Thấy Hoắc Tiểu Tiểu đứng bên ngoài phòng tắm, anh không phản ứng lại với cô.
“Vừa rồi con ầm ĩ làm gì?”
Hoắc Tiểu Tiểu trừng mắt nhìn bố cô.
Đã làm sai mà còn có dáng vẻ như không có gì.
Sao bố cô lại là loại người này?
Cô đi theo sau lưng bố cô: “Bố, là bố nói cho dì biết con xả…”
Hoắc Tùy Thành dừng bước chân rồi xoay người một cái.
Hoắc Tiểu Tiểu cũng phanh lại theo, xoay người một vòng rồi tiếp tục đi theo sau lưng bố mình.
“Là bố nói cho dì biết, con tiêu chảy, xả trên người bố sao?”
Hoắc Tùy Thành tiện tay để khăn lau tóc ở trên ghế sô pha: “Bố nói lúc nào, sao bố không biết?”
“Nhưng mà… nhưng mà bọn họ đều nói, con tiêu chảy xả trên người bố!”
“Vậy sao?” Hoắc Tùy Thành nhìn cô một cái, cầm máy sấy lên sấy tóc.
Hoắc Tiểu Tiểu nhìn dáng vẻ không để ý đến mình chút nào của bố cô, tức giận đến mức dậm chân: “Bố!”
Tiếng máy sấy cũng không lớn, Hoắc Tùy Thành chính là không để ý tới cô.
“Bố!”
Hoắc Tiểu Tiểu giống như đánh một quyền lên bông, không có chút tác dụng nào.
Cô xoay xung quanh bố cô, bố cô vẫn không để ý tới cô.
Cuối cùng cũng đợi được bố cô làm khô tóc, bố dùng một tay xách cô ra khỏi phòng để quần áo: “Bố phải thay đồ, chờ ở bên ngoài.”
Hoắc Tiểu Tiểu ngẩng đầu nhìn bố chằm chằm.
Hoắc Tùy Thành không quan tâm đ ến cô, anh xoay người đi vào phòng giữ quần áo để thay đồ, mắt liếc thấy Hoắc Tiểu Tiểu tức giận đứng ở cửa, anh cười: “Làm sao? Muốn nhìn bố thay quần áo?”
Hoắc Tiểu Tiểu nào có muốn nhìn bố, cô quay lưng lại: “Bố, bố đừng xem con như trẻ con mà lừa gạt, con không phải là trẻ con nữa, bố là bố của con, sao bố có thể ở trước mặt con mà làm một tấm gương nói dối cho con chứ!”
Hoắc Tùy Thành mặc áo sơ mi vào, soi gương thắt cà vạt lên, nghe vậy thì cười một tiếng: “Bố nói dối thế nào?”
Còn không thừa nhận!
“Bố nói với dì là con tiêu chảy xả lên người bố, nhưng mà con không có!”
“Bố nói lúc nào?”
“Không phải bố nói thì sao dì lại hiểu lầm chứ? Con không có xả trên người bố!”
“Đó là dì Triệu hiểu lầm con.”
“Hiểu lầm?” Hoắc Tiểu Tiểu xoay người lại, bố cô đã thắt xong cà vạt, đang lấy thắt lưng đeo trên eo.
“Vậy bố… chút nữa bố, chút nữa nói với dì, giải thích rõ ràng với dì ấy! Bố nói, con không có xả trên người bố, bảo bọn họ đừng hiểu lầm.”
Hoắc Tùy Thành đeo thắt lưng xong, sửa sang ống tay áo rồi đi ra ngoài.
“Cái này có gì hay mà giải thích.”
“Chuyện này sao lại không cần giải thích? Con không có xả trên người bố!”
Vừa nghĩ tới việc cô phải cõng cái “quá khứ đen tối” này cho đến tương lai khi cô trưởng thành, nói không chừng đợi cô kết hôn sinh con, lúc ôm con ở cữ cũng sẽ có người nhắc đến chuyện này giống như trò cười.
Có thể sẽ còn nói với đứa trẻ trong ngực cô: “Cục cưng, con phải ngoan ngoãn, sau này lớn lên không thể giống như mẹ con, sắp ba tuổi mà còn xả bẹt bẹt lên người bố con.”
Nghĩ đến một màn này, Hoắc Tiểu Tiểu rùng mình.
“Không, bố, bố phải giúp con giải thích rõ ràng, nếu không thì con không cho bố đi!” Hoắc Tiểu Tiểu quấn chặt lấy, ôm chân bố cô không cho bố đi.
Hoắc Tùy Thành ở trên cao nhìn xuống tiểu quỷ đang ôm chân mình, nói: “Muốn để bố giải thích thay con?”
“Vâng!”
“Nhưng mà hôm nay bố còn chưa tìm con tính sổ chuyện ăn đồ ăn vặt, con còn muốn bố đi giải thích giúp con?”
“Vậy… vậy bố có thể giải thích giúp con sau đó lại tính sổ với con, con có thể để bố mắng, con không tìm ông nội.”
Hoắc Tùy Thành cười lạnh, anh nhéo lấy cô, nói một cách đầy sâu xa: “Bố không tìm con tính sổ, cũng sẽ không giải thích giúp con, việc hôm nay là muốn nói cho con biết, nếu như sau này còn dám ăn đồ ngọt hay kem bậy bạ nữa, dì Triệu sẽ nhắc nhở con ‘Lần trước ăn kem tiêu chảy xả trên người bố con, con quên rồi sao mà còn dám ăn’, con thích ăn thì ăn nhiều một chút, bố không cản con.”
Giống như sấm sét giữa trời quang.
Hoắc Tiểu Tiểu nhìn bố cô, quả thật là không thể tin vào tai mình.
Quả nhiên, thế giới của người lớn không sạch sẽ, tâm cơ của bố cô lại sâu như vậy, không dùng để đối phó với đối thủ trên thương trường mà lại đối phó với một đứa trẻ như cô đây?
Giết gà mà dùng dao mổ trâu!
Không được, cô không thể mặc cho bố cô xâu xé được.
Chuyện xấu thế này sao có thể đi theo cô cả đời được?
Cô cũng không muốn sau này già bảy tám mươi tuổi rồi còn có người lấy việc này ra để cười cô!
Hoắc Tiểu Tiểu thở sâu, tủi thân xẹp miệng: “Bố, con thề, sau này con không tiếp tục ăn đồ ngọt, kem ly bậy bạ nữa, con nghe lời bố, bố giải thích giúp con có được không? Trong lòng con rất khó chịu, con không có làm, bọn họ đều hiểu lầm con, còn cười con, bố cũng không giải thích giúp con.”
Nói xong, cô còn cố ý cọ nước mắt không tồn tại vào ống quần của bố cô.
“Không sao, con là trẻ con, sẽ không có ai trách con.”
“Bọn họ đều chê cười con!”
“Ai chê cười con?”
“…” Hoắc Tiểu Tiểu muốn nói lại thôi.
Dì Triệu và Dịch Khiêm bọn họ, quả thật không giống như chê cười mình.
Nhưng mà việc này làm tổn thương đến cô có được không!
“Đã không có ai cười con, bố còn có việc, đi trước đây.” Hoắc Tùy Thành kéo cô ra khỏi chân mình rồi nện đôi chân dài kia đi ra khỏi phòng.
Chân Hoắc Tiểu Tiểu ngắn, bố cô đi đến đầu cầu thang rồi mà cô mới chạy đến cửa phòng.
Bố cô đi xuống lầu rồi, cô còn đang từng bước một xuống dưới.
Mắt thấy bố cô sắp đi ra khỏi cửa lớn, may mà ở cửa lớn, Tiểu Vũ đang ôm một đống tã giấy trẻ em đi vào, Hoắc Tùy Thành đứng tại chỗ.
“Anh Thành, đây là tã giấy mà dì Triệu bảo tôi mua cho Tiểu Tiểu, anh chờ một chút, tôi đi cất rồi đi.”
Hoắc Tiểu Tiểu vừa xuống đến lầu một liền bị một đống tã giấy ở đối diện dọa đến mức ngạt thở.
Cô dứt khoát ngăn ở đầu cầu thang, nhìn Tiểu Vũ: “Anh Tiểu Vũ, anh làm gì vậy!”
“Anh Tiểu Vũ giúp em cầm tã giấy đi lên.”
“… Cái gì gọi là, giúp em cầm tã giấy đi lên?” Chẳng lẽ anh Tiểu Vũ cũng biết chuyện mình tiêu chảy xả trên người bố?
Xí!
Cái gì gọi là tiêu chảy xả trên người bố cô, chuyện không có!
Tiểu Vũ cười nói: “Trong nhà ngoại trừ em thì còn ai dùng tã giấy? Nhanh tránh ra, cất tã giấy cho em xong anh còn có việc.”
Hai người Dịch Khiêm và Chu Chu nhìn sang bên này.
Gương mặt Hoắc Tiểu Tiểu dần dần đỏ bừng.
Dì Triệu đi tới, nhìn qua tã giấy trên tay Tiểu Vũ: “Ừm, không mua sai, chính là cái này, mau để trên đó đi.”
“Tiểu Tiểu, nhanh tránh ra, để anh Tiểu Vũ đi lên cất tã giấy của con.”
Hoắc Tiểu Tiểu méo miệng không cho: “Con không cần!”
Lúc cô một tuổi đã kháng nghị chuyện dùng tã giấy, một mực kháng nghị đến hai tuổi thì tã giấy này mới hoàn toàn biến mất khỏi Hoắc Công Quán.
Bây giờ nói cho cô biết, cô lại phải dùng tã giấy?
Vốn cho rằng chỉ là cuộc đọ sức giữa cô và bố cô.
Không nghĩ tới lại là cuộc chiến tã giấy?
Hôm nay, giữa cô và tã giấy, không phải nó chết thì chính là mình chết!
“Sao có thể không cần chứ? Vừa rồi không phải còn…”
“Dì ơi! Con không có! Bố… con không có xả trên người bố!” Cô chỉ vào Hoắc Tùy Thành, gấp đến mức đạp chân: “Dì hỏi bố, con có xả trên người bố không? Con xả trong bồn cầu!”
Hoắc Tùy Thành đứng ngoài cửa nhướng mày, không nói gì.
“Được được được, dì biết là con không có rồi, con còn nhỏ, có thể dùng tã giấy, sẽ không ai chê cười con.”
Dịch Khiêm và Chu Chu cũng đi tới, dáng vẻ vì tốt cho Hoắc Tiểu Tiểu mà phụ họa: “Đúng đó Tiểu Tiểu, em có thể mặc, trước đó anh thấy Thần Thần lớp chúng ta cũng mặc tã giấy.”
Hoắc Tiểu Tiểu nhìn hai người họ chằm chằm.
Hai anh tới đây làm gì? Xem náo nhiệt sao!
“Em không mặc! Anh Tiểu Vũ, anh ném mấy thứ này ra ngoài đi!”
Cô đã lớn như vậy rồi mà còn mặc tã giấy? Xấu hổ biết bao chứ!
Cửa ải tâm lý kia Hoắc Tiểu Tiểu không vượt qua được.
Hoắc Tùy Thành nhấc chân đi tới: “Hoắc Tiểu Tiểu, để anh Tiểu Vũ của con đi lên, cậu ấy còn có việc.”
“Con không!” Hoắc Tiểu Tiểu quyết tâm cho dù hôm nay bị đánh thì cũng phải khóc lóc om sòm: “Anh Tiểu Vũ có thể đi lên, nhưng tã giấy trên tay anh ấy không thể đi lên được! Ném đi, ném đi, ném hết đi!”
“Hoắc Tiểu Tiểu! Tránh ra!”
Hoắc Tiểu Tiểu cảm thấy mình rất uất ức, vô cùng uất ức.
Nếu như biết được cô sẽ bị bố cô tính toán ra kết quả thế này thì có đánh chết cô cũng không ăn lấy ăn để, không đúng, phải là có đánh chết cô cô cũng không mời Dịch Khiêm và Chu Chu tới nhà chơi. Cô dùng ánh mắt uất ức để nhìn Hoắc Tùy Thành: “Bố ơi, con không muốn.”
Hoắc Tiểu Tiểu từng nghe lén ông nội cô nói, đứa trẻ đáng yêu như Tiểu Tiểu, hơi uất ức một chút thì làm sao ông có thể trách được nó.
Cũng không biết bố cô, có thể hay không…
“Hoắc Tiểu Tiểu! Lại không nghe lời đúng không?”
Được thôi.
Bố cố là người có ý chí vô cùng sắt đá.
Là cô hy vọng hão huyền rồi.
Cô uất ức như thế, bố cô không mềm lòng, ngược lại là dì Triệu và Tiểu Vũ khuyên nhủ.
“Tiên sinh, được rồi được rồi, Tiểu Tiểu không muốn tã giấy thì không dùng là được, cậu đừng nổi giận với nó.”
“Đúng đấy, anh Thành, anh sắp đến giờ họp rồi, tôi đi lái xe trước, mấy cái tã giấy này…”
Dì Triệu chỉ về phía tầng ngầm: “Cậu để ở nhà kho dưới lầu là được.”
“Được.”
Dịch Khiêm và Chu Chu nhỏ mà lanh, liền nhanh chóng kéo Tiểu Tiểu đi phòng khách, kéo dài khoảng cách giữa cô và Hoắc Tùy Thành.
Tiểu Vũ để tã giấy ở nhà kho, từ tầng ngầm đi lên: “Anh Thành, cất xong rồi, có thể đi được rồi.”
Hoắc Tùy Thành gật đầu rồi lại nhìn về phía Hoắc Tiểu Tiểu: “Hoắc Tiểu Tiểu, thích ăn vặt thì con ăn nhiều một chút, không ai cản con.”
“…”
Hoắc Tùy Thành hăng hái đi ra ngoài, Hoắc Tiểu Tiểu nằm nhoài trên ghế sô pha, mất hết can đảm.
“Tiểu Tiểu, em đừng buồn, chú Hoắc không cố ý hung dữ với em đâu.”
“Đúng, chắc chắn là chú Hoắc bởi vì em không cẩn thận xả trên người chú ấy, cho nên tức giận, em… sau này em cẩn thận một chút…”
Mắt Hoắc Tiểu Tiểu sắp bốc lửa rồi, cô nghiến răng nghiến lợi nói từng câu từng chữ: “Lục Tinh Thần! Ai xả!”
Dịch Khiêm bịt miệng Chu Chu lại: “Tiểu Tiểu, em đừng nghe nó nói bậy, nó nói lung tung đó!”
Chu Chu bị che miệng, ô ô hai tiếng gật đầu.
Hoắc Tiểu Tiểu ấm ức ngồi trên ghế sô pha.
Vừa ngồi xuống liền nghe thấy Dịch Khiêm thấp giọng nói: “Cậu ngốc à, sao có thể nói trước mặt Tiểu Tiểu!”
“Được, lần sau tôi không nói trước mặt Tiểu Tiểu nữa.”
… Hai tên quỷ sứ này cho rằng cô điếc hay là xem cô không tồn tại?
“Em nói rồi, em không có xả!”
“Đúng đúng đúng, em không có xả.”
“Em thật sự không có xả!”
“Phải phải phải, em thật sự không xả.”
Nhìn hai tên khốn với dáng vẻ qua loa “Phải phải phải, đúng đúng đúng”, Hoắc Tiểu Tiểu giận mà không có chỗ trút.
Cô đứng lên vừa định nói hai câu thì bụng ùng ục một tiếng.
Không tốt.
Hình như bụng lại bắt đầu đau rồi.
“Tiểu Tiểu, em sao vậy?”
“Em… em đau bụng, em muốn đi nhà vệ sinh.”
Hoắc Tiểu Tiểu ôm bụng, chạy vào nhà vệ sinh nhanh như chớp.
Dì Triệu từ tầng ngầm đi lên lầu liền thấy Hoắc Tiểu Tiểu vội vã chạy vào trong nhà vệ sinh, bà hỏi: “Tiểu Tiểu sao vậy?”
“Em ấy lại tiêu chảy rồi.”
“Lại tiêu chảy rồi?”
Dì Triệu vội vàng cầm bình men vi sinh, suy nghĩ lại một chút, bà lại đi tầng ngầm lấy một bịch tã giấy rồi đi lên, gõ cửa nhà vệ sinh: “Tiểu Tiểu, khá hơn chút nào không?”
Giọng nói đau khổ từ trong nhà vệ sinh truyền đến: “Khá… khá hơn một chút rồi.”
Dì Triệu thở dài: “Con nhìn con xem, ăn lung tung, lần này biết sợ rồi chứ?”
Năm phút sau, Hoắc Tiểu Tiểu không còn gì luyến tiếc cuộc đời mà kéo cửa nhà vệ sinh ra.
Dì Triệu ở cửa nhà vệ sinh một tay cầm thuốc một tay cầm tã giấy, đang lo lắng nhìn cô.
“Tiểu Tiểu, nào, uống thuốc này trước đã, chút nữa dì Triệu giúp con thay tã giấy.”
“…”