Hoàng Húc Thăng thoải mái, thì ra là thế. Nghĩ lại cũng đúng, Ngưu Hữu Đạo giết Tống Long, phủ Thứ Sử muốn thăm dò rõ ràng ân oán giữa Ngưu Hữu Đạo và nhà họ Tống cũng không có gì là lạ.
Trần Quy Thạc đi đến một góc phòng giam, khoanh chân ngồi xuống. Bề ngoài thoạt nhìn bình tĩnh, thật ra trong lòng vẫn còn sợ hãi với những gì xảy ra trong hình phòng. Một khắc khi nhìn thấy Ngưu Hữu Đạo xuất hiện trong hình phòng, gã vốn cho rằng mình chết chắc, ai ngờ thế mà không tổn hao chút nào sống sót bước ra…
Đẹp đẽ, đơn giản mà lại rất sang trọng, đây chính là gian phòng của Hải Như Nguyệt.
Theo lý thuyết không nên có nam nhân xuất hiện trong gian phòng của bà, theo lý thuyết đã trễ thế này không nên có nam nhân xuất hiện trong gian phòng của một quả phụ như bà.
Nhưng quả thật lúc này có một nam nhân ngồi trong phòng bà, tóc hoa râm nhưng râu lại đen như mực, nhìn dáng vẻ bên ngoài thì có lẽ đã hơn trung niên, hơi già, tướng mạo bình thường, hai mắt lại rất có thần.
Người này là trưởng lão ngoại sự của Vạn Động Thiên Phủ, tất cả những chuyện ở Kim Châu bên này đều do lão chịu trách nhiệm chính. Tên lão là Lê Vô Hoa, chưởng môn Vạn Động Thiên Phủ là sư huynh của lão.
Hải Như Nguyệt đoan trang xinh đẹp tháo búi tóc ra, tóc dài buông xõa bờ vai lộ ra một loại phong tình mê người khác lạ. Bà ngồi ở một bên khác của bàn trà, sau khi thuật lại ý tứ của Ngưu Hữu Đạo một lần, hỏi: “Ông cảm thấy thế nào?”
Lê Vô Hoa lặng im không nói, suy tư.
Hải Như Nguyệt đứng dậy, tự mình bưng ấm trà rót trà vào chén cho lão.
Vừa buông ấm trà xuống, Lê Vô Hoa đã đưa tay bắt lấy cổ tay của bà, mỉm cười nói: “Đêm đã khuya.”
Hải Như Nguyệt vùng vẫy một lúc, không có tránh thoát. Trong đôi mắt sáng trong hiện lên một tia phức tạp, mùi vị bài xích rất rõ ràng, có điều chỉ thoáng qua sau đó nét mặt hiện lên vẻ hơi giận dữ: “Nói chuyện chính trước đã.”
Lê Vô Hoa kéo tay một cái, Hải Như Nguyệt mất thăng bằng ngã vào trong ngực của lão. Lão thuận tay sờ vào cổ áo bà, quen cửa quen nẻo khẽ sờ s0ạng ngực bà: “Nàng nói những lời này không phải đã có quyết định rồi sao?”
Hải Như Nguyệt bất an vặn vẹo người: “Ta quyết định thì có ích lợi gì.”
Lê Vô Hoa đứng dậy bế bổng bà lên, đi về phía giường. Lão ném bà lên giường, hoàn toàn thao túng bà trong lòng bàn tay của mình, rất nhanh đã lột sạch quần áo trên người bà. Thân thể trắng nõn mềm mại kinh tâm động phách lộ ra trong không khí, dáng vẻ hấp dẫn mê người!
Lão tiện tay ném văng quần áo ra, rất nhanh hai người quấn lấy nhau ở trên giường.
Ngoài khe hở cửa sổ, một đôi mắt nhìn chằm chằm vào bên trong.
Ngoài cửa sổ, Tiêu Thiên Chấn quần áo mỏng manh ngay cả áo khoác cũng không mặc. Hắn ta nghe tiếng động chướng tai bên trong, xuyên qua cửa sổ không đóng kín nhìn thấy tình cảnh không chịu nổi trong phòng, trong mắt tràn đầy phẫn nộ. Hắn ta nắm chặt hai quyền, toàn thân run lẩy bẩy, cũng không biết là vì tức giận, hay vì quá lạnh.
Hắn ta biết nam nhân trên giường nhìn thấy mình, lúc hắn ta vừa tiến lại gần cửa sổ, hình như nam nhân kia đã nhận ra, nghiêng đầu nhìn ra, đối diện với ánh mắt hắn ta một lát. Sau đó người đó vẫn làm theo ý mình đối với nữ nhân trên giường như cũ, thậm chí càng làm ra những chuyện không chịu nổi hơn, càng tỏ ra tùy tiện hơn.
Đây không phải lần đầu tiên hắn ta chứng kiến tình cảnh tương tự như này, nam nhân kia cũng không phải lần đầu tiên phát hiện ra hắn ta, nhưng lão ta chưa từng để ý tới hắn ta, coi hắn ta như không tồn tại vậy.
“Ông nhẹ chút… Chính sự ta nói, ông còn chưa cho ta câu trả lời chắc chắn.”
“Nàng yên tâm, quay đầu ta sẽ bẩm với sư môn chuyện này, vấn đề cũng không lớn…”
Trong phòng truyền ra tiếng nam nữ hoan ái đứt quãng.
Một bàn tay to nhẹ nhàng cầm lấy tay nhỏ bé lạnh lẽo của Tiêu Thiên Chấn, lặng lẽ dắt hắn ta đi, là quản gia Chu Thuận.
Mãi đến khi Tiêu Thiên Chấn về tới gian phòng của mình, Chu Thuận mới nói: “Thiếu gia, thân thể người sợ lạnh, sau này ban đêm đừng ra ngoài nữa.”
Tiêu Thiên Chấn được đỡ lên giường từ từ lộ ra gương mặt vặn vẹo, hình như rít ra từ kẽ răng hai chữ, “Tiện nhân!”
Động tác đắp chăn cho hắn ta của Chu Thuận hơi cứng lại, rồi lại tiếp tục, thấp giọng nói: “Thiếu gia, có một số việc không phải như người thấy đâu, phu nhân cũng có rất nhiều bất đắc dĩ, sau này người sẽ hiểu, haizzz…” Tất cả thâm ý đều giấu trong tiếng thở dài kia.
Một đứa trẻ ốm yếu nhiều bệnh có thể ngồi vững trên vị trí thứ sử Kim Châu ư? Một quả phụ mang theo đứa trẻ thế kia không mượn thêm chút sức, thì làm sao khống chế được Kim Châu to như vậy ở trong tay? Huống hồ người quả phụ này còn vô cùng xinh đẹp! Có một số việc hiện giờ lão chưa tiện giải thích cho cậu bé nghe…
Huyện Thương Lư, Ninh Vương sơn trang.
Trời còn chưa sáng, ngoài phòng đã truyền đến tiếng đầy tớ gõ cửa, “Vương gia!”
Thương Triều Tông còn nhắm mắt chìm trong cơn ngủ mê bỗng nhiên mở mắt, nghiêng đầu hỏi một tiếng, “Chuyện gì?”
Phượng Nhược Nam ngủ bên cạnh cũng bị đánh thức, hơi đưa mắt nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, khẽ nhíu mày, hôm nay trời còn chưa có sáng, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì?
Bây giờ hai người, đương nhiên sẽ không trốn ở trong phòng đánh nhau nữa. Thời gian qua lâu như vậy, Phượng Nhược Nam cũng dần dần quen thuộc người bên cạnh, cũng đã quen ngủ cùng một giường.
Bên ngoài trả lời: “Quận chúa cầu kiến.”