Thật ra Thương Thục Thanh mới trở về không bao lâu, hôm qua trước khi chạng vạng mới đến. Sau khi Ngưu Hữu Đạo vừa rời khỏi thôn trang, nàng cũng mất đi tâm tình để tiếp tục sống ở đó, thêm nữa nhớ thương chuyện bên này, cho nên Ngưu Hữu Đạo chân trước vừa đi, nàng gần như chân sau cũng cùng Viên Cương thu dọn đồ đạc quay về.
Trở về thuận lợi hơn nhiều so với trước khi đi, cũng thoải mái nhẹ nhàng nhiều hơn, trong thôn đã chuẩn bị sẵn thuyền thông, trực tiếp mang vào trong mật đạo, xuôi dòng đi xuống, dễ dàng tiện lợi.
Thương Triều Tông cũng khẽ nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, biết nếu không có chuyện gì đặc biệt, Thương Thục Thanh sẽ không quấy rầy vào lúc này, lập tức vén chăn trèo xuống giường, vội vàng sờ s0ạng mang giày, áo khoác thì không mặc, trực tiếp lấy một cái áo choàng đắp lên người, bước nhanh rời đi.
Phượng Nhược Nam ngồi dậy, mặt lộ vẻ hoài nghi.
Thương Triều Tông ra khỏi phòng đóng cửa. Vừa xuất hiện, một người lập tức kề sát vào rỉ tai nói: “Vương gia, quận chúa có việc gấp, nói chỗ Vương gia bên này không tiện nói, mời Vương gia sang chỗ quận chúa bên kia.”
Thương Triều Tông nghe được ẩn ý trong lời này, nhìn xung quanh một vòng. Nơi này có không ít trạm gác ngầm của Phượng Nhược Nam, mà Thương Thục Thanh bên kia thì tất cả đều là người một nhà, bèn khẽ gật đầu, bước nhanh rời đi.
Đi vào tiểu viện nghỉ chân của Thương Thục Thanh, Thương Triều Tông mới phát hiện Lam Nhược Đình cũng ở đó, đang đứng cùng một chỗ với Thương Thục Thanh, hiển nhiên là đang đợi y.
Gặp mặt cũng không nói nhiều, Lam Nhược Đình ra hiệu đến thư phòng của Thương Thục Thanh, đồng thời đánh thủ thế với hộ vệ, ra hiệu đề phòng, đừng cho bất kì ai tới gần.
Thư phòng của Thương Thục Thanh rất lịch sự tao nhã, treo tranh tự mình vẽ, còn có những bức tranh chữ của bản thân mình. Tranh vẽ hoa thanh nhã, chữ viết xinh đẹp.
Đèn đã thắp sáng, vừa vào thư phòng, Thương Triều Tông còn chưa kịp hỏi chuyện gì, Lam Nhược Đình đã lấy một phần mật báo ra từ trong tay áo đưa cho y.
Mật báo không còn nguyên, là ám ngữ mà quân đội sử dụng, Lam Nhược Đình đã mở ra phiên dịch, thuận tiện trực tiếp đọc. Tuy là dùng ám ngữ, có thể lợi dụng Kim Sí đưa tin vẫn có thể gặp nguy hiểm, trên đường toàn là mưu kế không thể đoán trước, nếu rơi vào tay người khác vẫn có thể bị dịch ra.
Thương Triều Tông vội vàng mở ra, dưới ánh đèn xem xét, gương mặt từ từ lộ vẻ vừa kinh hãi vừa mừng rỡ. Kinh hãi là vì không ngờ Ngưu Hữu Đạo vừa đến Kim Châu đã gặp được Tống Long, gặp phải nguy hiểm, vui mừng là vì Ngưu Hữu Đạo chẳng những hóa giải nguy hiểm, còn giải quyết được Hải Như Nguyệt bên kia, lần nữa mở ra cục diện giúp thế cuộc sắp rơi vào khốn cảnh bên này.
Trong mật báo thuật lại cặn kẽ rõ ràng, Hải Như Nguyệt bên kia có lẽ đã bị thuyết phục, muốn bên này sớm chuẩn bị sẵn sàng.
Sau khi thả mật báo trong tay xuống, Thương Triều Tông chợt ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng, “Ta phái Đạo gia đi giúp đỡ, như cá gặp nước, thật là trời cũng giúp ta!”
Lam Nhược Đình cũng vô cùng xúc động, nói: “Đúng vậy! Không ngờ lại nhanh đến thế, hôm qua Đạo gia mới đến Kim Châu, đêm đó đã xử lý gần như xong xuôi mọi chuyện, thật là nhân tài hiếm có! Vương gia có được cao nhân hiền sĩ này, đủ chống đỡ mười vạn hùng binh, Mông tướng quân chuyển lời dặn qua lại thân thiết là đúng!”
Vẻ mặt Thương Thục Thanh hơi hoảng hốt, nhớ lại lúc ở sơn thôn, nàng còn ngăn cản, cho rằng đi một chuyến tay không, thật không ngờ nhanh như vậy mà Ngưu Hữu Đạo đã gần như giải quyết xong xuôi mọi việc, nàng vừa mới trở về đã nhận được tin tức tốt.
Nhưng cũng chính vì vậy, nàng chợt lành lạnh nói một tiếng, “Phương Triết hỏng việc! Người nhà họ Tống đến, thế mà một chút tình huống cũng không biết, nếu không có bản thân Đạo gia tự biến nguy thành an, xém chút đã hại Đạo gia, xém chút gây ra sai lầm lớn, làm lỡ đại sự!”
Thương Triều Tông và Lam Nhược Đình hai mặt nhìn nhau, thái độ và cách nói chuyện như này của Thương Thục Thanh là rất hiếm thấy.
Lam Nhược Đình hơi trầm ngâm, nói: “Quận chúa, thật ra việc này không thể chỉ trách mỗi Phương Triết, chúng ta ở Kim Châu bên kia cũng không có ai làm tai mắt, Phương Triết nhân thủ có hạn, không trông chừng được quá nhiều việc cũng có thể hiểu được. Huống chi trước đó Phương Triết hoàn toàn không hề biết chút gì về tình huống của Đạo gia, cũng không biết đến ân oán của nhà họ Tống và Đạo gia, có thể thông cảm được!”
Thương Thục Thanh trầm giọng nói: “Không đủ nhân thủ không thể nghĩ cách phát triển thêm nhiều người liên lạc hơn sao? Là lúc lên đường không mang đủ phí tổn à? Để xảy ra sơ suất này, không làm tốt chính là không làm tốt, cần kiếm cớ ư? Ta thấy năng lực của hắn ta có hạn thì có ấy!”
Thái độ của nàng rõ ràng là rất bất mãn với Phương Triết, trong lúc mơ mơ hồ hồ bộc phát ra khí thế của quận chúa, dù sao cũng là người sống ở địa vị cao, trong xương cốt có cái khí thế kia.
Người ngoài không biết tâm tình của nàng, nếu không phải nàng tìm Ngưu Hữu Đạo hỏi về việc này, thật ra Ngưu Hữu Đạo đang bế quan không cần thiết phải nhúng tay vào việc này. Kết quả, người ta vì chuyện nhà nàng mà đi ra ngoài vất vả tìm đủ mọi cách, còn thiếu chút nữa bởi vì sơ suất bên này hại người ta xém mất mạng.
Đọc thấy tình huống trong mật báo, quá nguy hiểm, Tống Long thân là sứ thần nước Yến, bên cạnh làm sao có thể thiếu cao thủ?
Tiếp xúc với Ngưu Hữu Đạo lâu như vậy, nàng có thể cảm nhận được, đó là một người tiêu dao lạnh nhạt, chỉ là vô ý bị cuốn vào quá nhiều thị phi. Là nàng nghĩ hết biện pháp lợi dụng Viên Cương giữ hắn ở lại, lần này cũng bởi vì nàng, hắn mới đi ra ngoài, vì gia đình nàng dốc hết tâm huyết, kết quả còn gặp phải chuyện ngoài ý muốn xém chút bỏ mệnh thế này, nàng nghĩ tới cũng không khỏi lo lắng!
Lam Nhược Đình thấy hơi xấu hổ, gật đầu nói: “Vâng, quận chúa nói không sai, lát nữa ta nhất định sẽ viết thư răn dạy hắn ta!”
Thương Triều Tông không muốn làm Lam Nhược Đình quá xấu hổ, dù sao Phương Triết là người mà Lam Nhược Đình chỉ định sắp xếp đi, muội muội nói như vậy đúng là không nể mặt tiên sinh, lên tiếng nói: “Thanh Nhi, chúng ta không thể so với trước kia, trên tay khan hiếm nhân thủ có thể sử dụng được, Phương Triết cũng thiếu kinh nghiệm đi sứ, phần lớn nhân tài đều phải tôi luyện mà thành… Đương nhiên, kiểu người như Đạo gia mới là trời sinh không có cách nào so. Chẳng qua ngã một lần sẽ khôn hơn một chút, từng có bài học lần này, lần sau có lẽ hắn ta sẽ chú ý hơn.”
Thương Thục Thanh cũng ý thức được tâm tình mình hơi không đúng, nói có hơi quá, bởi vì việc này muốn xử lý Phương Triết cũng không đúng lắm, bèn gật đầu nói: “Ta cũng chỉ hi vọng hắn ta tỉnh táo hơn, bận tâm chu toàn hơn, dù sao không thể tiếp tục phạm phải sai lầm như này.”
Lam Nhược Đình gật đầu nói: “Quận chúa nói có lý.” Chỉ là trong ánh mắt nhìn về phía Thương Thục Thanh mang theo hoài nghi.
Thương Triều Tông đưa tay dừng lại, lắc lắc mật báo trong tay, “Hay là thảo luận xem phải làm thế nào khơi thông bên Thiên Ngọc môn trước đi.”
Thương Thục Thanh lại xen vào một câu, “Đạo gia kêu chúng ta bên này công khai chứng tỏ đã cắt đứt quan hệ với hắn, làm sao bây giờ?”
Trong thư phòng lại quay về yên tĩnh, Lam Nhược Đình buông tiếng thở dài, “Đạo gia có lòng, cũng là vì tốt cho chúng ta. Thứ danh phận này, thật ra Đạo gia vốn chẳng quan tâm tới, có hay không cũng không có gì khác biệt, cứ làm theo lời hắn nói đi.”
Thương Thục Thanh mấp máy môi, nàng muốn nói là nếu tất cả danh phận đều xóa hết, có khi nào Ngưu Hữu Đạo sẽ bỏ đi hay không?
Sau khi bên này bí mật trao đổi ra kết quả, trời cũng sáng rồi.
Thương Triều Tông và Lam Nhược Đình cùng nhau rời đi, trực tiếp bỏ Phượng Nhược Nam qua một bên, đến trụ sở của Bạch Diêu.
Sau khi gặp mặt Bạch Diêu, hai người lựa chọn tình huống cần thiết thuật lại, thậm chí còn hơi nói quá lên một chút.
Bạch Diêu nghe đến vẻ mặt nghiêm túc, quanh quẩn suy nghĩ ở một chỗ trong đình.
Lam Nhược Đình dõi theo phản ứng của hắn ta, hỏi: “Hải Như Nguyệt đã có ý đồ này, không biết chúng ta có nên lấy quận Thanh Sơn đang bày ra ở trước mặt này không?”