Bước chân Bạch Diêu dừng lại, nghiêng đầu nhìn, “Đợi ta bẩm lên sư môn, sau khi nhận được câu trả lời hẵng quyết định cũng không muộn!”
Lam Nhược Đình và Thương Triều Tông trao đổi ánh mắt với nhau, Thương Triều Tông chắp tay nói: “Vậy bọn ta sẽ chờ tin tức của pháp sư.”
Bạch Diêu lặng lẽ liếc xéo nói: “Không phải nói Ngưu Hữu Đạo hộ tống quận chúa đến liên hệ bộ hạ cũ của Ninh Vương ư? Sao chạy tới Kim Châu?”
Lam Nhược Đình bận rộn giải thích: “Kim Châu bên này phát ra tin tức, bọn ta cũng không có tai mắt bên ngoài, đành phải làm phiền Ngưu Hữu Đạo chạy một chuyến, thật ra thực sự không có bất kì sự chuẩn bị nào, thật lòng không hề biết sẽ đụng phải việc của Tống Long.”
“Ta nghe không hiểu!” Bạch Diêu không khách khí đáp lại một câu, lạnh lùng nói: “Vương gia, lần sau nếu lại có loại chuyện này, tốt nhất vẫn nên thông báo trước một tiếng, tránh gây ra khó xử không vui!”
Lam Nhược Đình cười khổ nói: “Ban đầu nào biết là chuyện này, Hải Như Nguyệt chỉ nói có việc muốn trao đổi…”
Vườn rau, trong số đám hòa thượng đang nhổ cỏ ở vườn rau có thêm một người, Ngụy Đa!
Viên Cương đứng dưới tàng cây thỉnh thoảng nhìn người đã từng chết qua một lần này, về sau nghe nói, gần như quỳ chết ở ngoài cửa, xém chút bị chôn, may mắn Bạch Diêu ra mặt hỏi tới, tiện đà dò xét một lần, mới cứu chữa cho.
Nghe nói lần đó nguyên khí đại thương, dưỡng bệnh rất lâu mới kéo dài được mạng sống, sau đó mới có thể xuống giường đi lại, Bạch Diêu bèn vứt người này tới đây.
Ngưu Hữu Đạo không ở đây, không biết phải xử lí tên cà lăm này thế nào, có điều hình như Viên Cương không có ý định đuổi gã ta đi.
Một hòa thượng đội mũ rộng vành từ đằng xa bước nhanh đi tới, vào thành mua sắm ít đồ đạc mà hòa thượng cần dùng về, lưng vác một cái giỏ.
“Viên gia, vừa rồi ta nhìn thấy trong thành dán thông báo bố cáo, Dung Bình quận vương nói đã trục xuất Đạo gia khỏi huyện Thương Lư, bên này không còn bất kỳ quan hệ gì với Đạo gia nữa đấy.”
Viên Cương bỗng nhiên quay đầu.
Hòa thượng kia vẫn còn tiếp tục nói: “Đây là có chuyện gì? Là thật hả? Đạo gia còn quay về nữa không? Trụ trì thì sao? Trụ trì sẽ quay về cùng Đạo gia ư?”
Viên Cương trầm giọng nói: “Trên thông báo đó cụ thể nói như thế nào?”
“Nói cái gì mà Đạo gia ở Kim Châu nước Triệu đã giết sứ thần Tống Long của nước Yến, chuyện đó là ân oán cá nhân, không liên quan gì đến bên này…”
Sau khi nghe rõ hàm ý đại khái, Viên Cương quay đầu bước đi.
Thủ vệ canh giữ ở cửa sân viện của Thương Triều Tông không thể ngăn cản được Viên Cương, một tên bị Viên Cương đá một cước té lộn nhào, một tên thì bị vật bay qua vai, cuối cùng bị một tu sĩ cản lại.
Tiếng động bên ngoài cũng kinh động đến bọn người Thương Triều Tông ra mặt, thấy là Viên Cương ra tay, bọn người Thương Triều Tông lập tức đoán được tình huống.
Mấy người nhanh chóng chạy tới, xin tu sĩ kia ngừng tay, mời Viên Cương vào phòng trao đổi.
Vừa vào nhà, Viên Cương lập tức lạnh lùng đưa ra câu hỏi: “Phát ra thông báo cắt đứt quan hệ với Đạo gia là có ý gì?”
“Viên huynh đệ hiểu lầm rồi, đây không phải ý của bọn ta, là Đạo gia chuyển lời về dặn, bọn ta chỉ làm theo…” Bấy giờ Lam Nhược Đình mới thuật lại tình huống sơ sơ.
Viên Cương hiểu ra, thì ra Ngưu Hữu Đạo rời khỏi sơn thôn kia không phải vì đi tìm đồ vật tu luyện hữu ích gì đó, mà là đi làm việc giúp những người này, gặp chuyện ngoài ý muốn, đánh nhau với người nhà họ Tống. Hắn ta lạnh lùng nhìn chăm chú về phía Thương Thục Thanh, “Có phải cô đã sớm biết rồi không? Vì sao lại giấu diếm ta?”
Thương Thục Thanh bị chất vấn đến xấu hổ, khổ sở trả lời: “Là Đạo gia liên tục dặn dò ta không được nói cho ngươi biết.”
Không biết điều này thì còn tốt, vừa biết một cái, Viên Cương lập tức xoay người bỏ đi.
“Viên huynh đệ, Viên huynh đệ…” Ba người có mặt ở đó kêu thế nào cũng vô dụng, Viên Cương một đi không trở lại.
Một đám hòa thượng tập trung lại ở vườn rau, Viên Cương có chuyện dặn dò bọn họ một lần.
Sau khi dặn dò xong, Viên Cương lại sai người ta gọi Ngụy Đa tới.
Trong sảnh chỉ có hai người đơn độc mặt đối mặt, hai người nhìn nhau một lúc, Viên Cương hỏi: “Ngươi tu vi gì?”
Ngụy Đa: “Trúc Cơ!”
Hai chữ này ngược lại có thể nói rất rõ ràng.
Viên Cương khẽ gật đầu, không nói gì nhiều, sau đó thốt lên một câu, “Muốn cùng ta đi tìm Đạo gia không?”
Ngụy Đa liên tục gật đầu, “Được!”
Lần này trả lời không hề cà lăm.
Thế là để lại một đám hòa thượng, Ngụy Đa và Viên Cương bỏ đi.
Trong chủ viện, một tên thân vệ bước nhanh đi đến, bẩm báo: “Vương gia, Viên Cương dẫn theo tên cà lăm kia bỏ đi rồi, hai người thay quần áo chỗ Vương phi bên kia, còn mượn hai con ngựa, trực tiếp xuống núi rồi ạ.”
Mấy người im lặng, gần như đều đoán được lần này Viên Cương đi không phải xuống núi ra ngoài đơn giản như vậy.
Thương Triều Tông phất phất tay ra hiệu cho tên thân vệ kia lui xuống, chợt khẽ thở dài: “Cải trang che giấu ư? Chắc là đi tìm Đạo gia rồi, cũng không biết xung quanh nơi này còn tai mắt nào của nhà họ Tống hay không, có thể gặp nguy hiểm gì hay không?”
Lam Nhược Đình trầm ngâm nói: “Mục tiêu của nhà họ Tống là Đạo gia, tin tức đã công khai, biết Đạo gia không ở đây, có lẽ nhà họ Tống sẽ không tiếp tục gắt gao nhìn chằm chằm nơi này, sau khi Viên Cương cải trang ra ngoài chắc là không có vấn đề gì đâu.”
Thương Thục Thanh cắn môi không nói, sở dĩ nàng lo lắng Ngưu Hữu Đạo một đi không trở lại, chính là bởi vì chuyện này, Ngưu Hữu Đạo hiểu rất rõ Viên Cương, một khi để bên này công khai chuyện cắt đứt quan hệ, chẳng lẽ Ngưu Hữu Đạo không biết Viên Cương sẽ đi tìm hắn sao?
Kinh thành, Tống phủ, trong thư phòng, đập nát bình hoa, đạp nát chén trà, nghiên mực quý giá vỡ tan tành, trang giấy rơi vãi đầy đất, một đống lộn xộn.
Tống Cửu Minh thở phì phì đi tới đi lui trong thư phòng.
Vì sao lại tức giận? Đương nhiên là bởi vì chuyện ở Kim Châu bên kia!
Tống Long vừa xảy ra chuyện, bên kia đã có người truyền tin tức trở về trước tiên. Vừa nhận được tin tức này, Tống Cửu Minh gần như là lảo đảo ngã ngồi ở trên ghế.
Một gia tộc đi đến nước này, con trai chết chỉ là thứ yếu, quan trọng nhất là hậu quả theo đó mà đến. Đường đường là sứ thần nước Yến mà lại đem thù riêng xem thành chuyện công, còn gây ra chuyện như vậy, lại còn là ở nước ngoài. Tống Cửu Minh có thể tưởng tượng được, một số người trong bóng tối đã ấp ủ một trận mưa to gió lớn, sắp hung mãnh đánh vào lão ở trên triều đình.
Quản gia Lưu Lộc, con trai trưởng Tống Toàn đều cúi đầu đứng trong một góc, không dám lên tiếng.
Đều biết Tống Cửu Minh đang giận bốc khói, lúc này ai cũng không dám đến gần lão, hai người rất hiếm khi nhìn thấy lão nổi giận lớn như vậy.
“Hắn ta thân là sứ giả đặc phái ra nước ngoài của nước Yến, ai kêu hắn ta làm loại chuyện này? Ai kêu hắn ta làm? Tự bản thân hắn ta muốn chết thì cũng thôi đi, đây là lật đổ toàn bộ nhà họ Tống ư?”
Tống Cửu Minh bỗng chỉ vào hai người đổ ập xuống một trận mắng chửi, sắc mặt bình thường không lộ vẻ gì lúc này đã tức giận đến phát xanh.
Trong lòng hai người cũng rất bất đắc dĩ, có lẽ việc này bất kể đổi thành ai ở nhà họ Tống nhìn thấy Ngưu Hữu Đạo ở Kim Châu, sợ là đều sẽ nhúng tay, chẳng lẽ chuyện thuận tiện như vậy còn có thể buông tha cho tên Ngưu Hữu Đạo kia sao? Chỉ là chẳng ai ngờ chuyện sẽ biến thành như vậy, chắc chắn là Tống Long cũng không dự đoán được.
Tống Toàn yếu ớt hỏi một câu, “Có thể nghĩ cách che giấu đi không?”
“Che giấu? Làm sao che giấu?” Tống Cửu Minh chỉ ngón tay vào trán gã, “Ngươi ăn cái gì lớn lên? Ở trong nước bằng thế lực nhà chúng ta còn có thể nghĩ cách đùn đẩy trách nhiệm, nhưng ở nước ngoài làm sao che giấu? Ngươi muốn đùn đẩy lên người ai? Sứ giả các nước khác tận mắt nhìn thấy, những người kia chỉ ước gì nước Yến nội loạn, ngươi càng che giấu, người ta càng vui mừng đâm thọc! Sứ thần chết ở nước Triệu, nước Triệu sẽ giúp ngươi gánh trách nhiệm này ư? Che giấu? Ai che giấu nổi đây?”
Đúng lúc này, ngoài cửa có người thông báo: “Lão gia, người phủ Tư Không đến, Đại Tư Không triệu kiến!”
Trong phòng thoáng chốc lặng im, cũng nghi ngờ rằng Đồng Mạch triệu kiến tám chín phần mười cũng là vì việc này.