Trong vườn rau, Lam Như Đình chậm rãi đến gần, đứng ở bờ bên kia của vườn rau nhìn Thương Thục Thanh đang giao lưu với những hòa thượng trồng rau, còn đích thân động thủ giống như đang học trồng rau.
Thương Thục Thanh cũng nhanh chóng phát hiện ra ông, đi ra khỏi ruộng rau, vừa chạm mặt sau hỏi: “Lam tiên sinh có việc gì?”
“Vừa nhận được tin của Đạo gia.” Lam Như Đình cười rút một văn kiện mật trong ống tay áo ra, hai tay dâng lên.
Thương Thục Thanh nhận lấy, không kịp chờ đợi lập tức mở ra xem.
Ánh mắt Lam Như Đình lóe lên, dường như đang cẩn thận quan sát phản ứng của Thương Thục Thanh.
Thương Thục Thanh xem hết văn kiện mật thì nhẹ nhàng thở ra, Ngưu Hữu Đạo bảo bên này sắp xếp một điểm ở Yên Kinh, phụ trách bí mật liên hệ với Trần Quy Thạc.
Có sắp xếp này nàng rất an tâm, chứng tỏ Ngưu Hữu Đạo không hề có ý định rời khỏi nơi này.
Nàng vừa ngẩng đầu lên liền phát hiện ánh mắt Lam Như Đình nhìn mình hơi cổ quái, không khỏi hỏi: “Tiên sinh nhìn cái gì?” Nàng đưa tay sờ lên mặt mình, tưởng là lúc nãy dính thứ gì trong vườn rau.
Lam Như Đình vội nói: “Không có gì, chỉ là nhìn thấy quận chúa học trồng rau, có chút kỳ quái.”
Thương Thục Thanh nở nụ cười xinh đẹp, mặc dù có chút khó coi: “Ta phát hiện rau bọn họ trồng hình như phát triển tốt hơn bên ngoài nên cố ý xin chỉ giáo một chút.”
“A, thì ra là thế!” Lam Như Đình vui tươi hớn hở nhẹ gật đầu.
Rời khỏi ngọn núi thành phủ Kim Châu, Ngưu Hữu Đạo và Viên Phương đặt cái sọt trên vai xuống, lấy đao kiếm và tay nãi được cấy dưới đống vật phẩm chồng chất trong sọt ra, hai người đều ăn mặc theo kiểu nông dân giờ nhanh chóng thay đổi trang phục.
Cách đó không xa có người dắt hai con ngựa chờ sẵn, hai người cầm đồ đi đến, sau khi xác nhận thân phận với người dắt ngựa lập tức xoay người lên ngựa, phóng ra khỏi khu rừng.
Còn chuyện Thương Triều Tông và Hải Như Nguyệt liên hợp, thế lực sau lưng hai bên đều đã đồng ý. Người của Thiên Ngọc môn và người của Phương Động Thiên phủ đã hẹn gặp mặt, chuyện bên này đã giải quyết xong, Ngưu Hữu Đạo cũng lập tức rời đi, chuẩn bị đi thực hiện chuyện đã đồng ý với Hải Như Nguyệt.
Chạy lên một đoạn đường dốc, hai người lần lượt siết dây ngừng lại, xoay người nhìn tòa thành trì to lớn phía xa.
“Đạo gia, thật sự muốn giúp nữ nhân kia cầu Xích Dương Chu Quả sao?” Viên Phương thử hỏi một câu.
Ngưu Hữu Đạo nhíu mày nói: “Lão Hùng, trong mắt ngươi ta là kẻ nói lời không giữ lời sao?”
“Không không không, Đạo gia, ta không có ý này.” Viên Phương gãi gãi mặt, cười khan nói: “Chẳng qua ta chỉ cảm thấy không cần thiết, chuyện đã bàn bạc xong rồi, tìm hay không tìm Xích Dương Chu Quả kia quả thực không liên quan gì, hơn nữa, ngay cả nàng ta còn chẳng lấy được thứ đó, e là chúng ta cũng chẳng hơn gì.” Ngụ ý hà tất gì phải đi một chuyến uổng công.
Ngưu Hữu Đạo: “Có thể làm được hay không là một chuyện, có đi làm hay không lại là một chuyện khác, một khi cảnh nội quận Thanh Sơn khai chiến, vương gia trông có vẻ thắng lớn nhưng mọi thứ đều có biến số, kết quả cuối cùng chưa ai nói chắc được, chuyện đánh trận này ta không giỏi. Các ngươi đã đi theo ta thì ta phải chịu trách nhiệm về các ngươi, ta phải chuẩn bị sẵn đường lui cho các ngươi.”
Viên Phương như có điều suy nghĩ, hiểu ra ý hắn. Đạo gia đã coi Kim Châu là đường lui, bỗng giật mình nói: “Đạo gia, quận Thanh Sơn khai chiến, người trong chùa ta có nguy hiểm không?”
Ngưu Hữu Đạo: “Ta nói rồi, các ngươi đi theo ta, ta sẽ chịu trách nhiệm. Ngươi yên tâm, ta đã sắp xếp xong xuôi, chỉ cần bọn hắn ở tại sơn trang sẽ không có việc gì, một khi có việc, ngươi quên mật đạo ở sơn trang sao? Sẽ có người an bài cho bọn hắn rút lui!”
“À!” Viên Phương nhẹ nhàng thở ra, cũng phát hiện được một điểm từ hành vi coi Kim Châu là đường lùi của Đạo gia. Đạo gia không dự định chỉ treo cổ trên một thân cây Thương Triều Tông kia. Hắn ta thử thăm dò: “Đạo gia, thực ra chúng ta không cần thiết phải cuốn vào thị thị phi phi này, chi bằng dứt khoát rời khỏi đây là được, chẳng dựa vào bên nào, tự do tự tại.”
Ngưu Hữu Đạo: “Ngươi cho rằng ta không muốn sao? Nếu ta thật sự có thể từ bỏ cái miếu hoang đó thì tất cả đều dễ nói, thực sự không được chúng ta cứ trốn đi thôi… Trong lòng Hầu Tử kia có nhiệt huyết, động tí là nói phải làm việc gì đó có ý nghĩa… Trừ phi vĩnh viễn đừng để hắn gặp ai, bằng không sớm muộn gì hắn cũng sẽ gây ra chuyện, sớm muộn gì cũng bị cuốn vào thị phi. Ta cũng không thể vĩnh viễn không để hắn tiếp xúc với người khác đúng không? Thế đạo này, với tính cách của hắn không thể nào cứ ẩn cư mãi được. Còn gấu yêu ngươi, cứ ngoan ngoãn làm yêu tinh đi không làm, cứ phải làm cái trụ trì rách gì đấy, nhất định phải chấn hưng Nam Sơn tự gì đấy, chơi vui lắm à?”
Viên Phương yếu ớt nói: “Không liên quan gì đến chơi vui, trước khi trụ trì cũ lâm chung, ta đã đồng ý với ông ấy.”
Ngưu Hữu Đạo xùy tiếng nói: “Thật sao, ngươi muốn chấn hưng Nam Sơn tự, chùa miếu dựng lên, chỉ bằng chút thực lực của các ngươi có thể giữ được trong thời loạn thế này không? Ngươi có tin nếu ngươi thật sự xây được một ngôi chùa lớn, chưa chống đỡ được một năm là đã phải đóng cửa đấy! Mỗi người các ngươi sau lưng không có thực lực gì chống đỡ, chẳng qua chỉ nói mò, chỉ đi tìm chết thôi! Từng người các ngươi đều muốn làm việc mình muốn, kiên trì với tín niệm của mình, ta có thể làm thế nào chứ? Dù sao thì cũng phải có một người chịu ủy khuất đúng không nào?”
Viên Phương hình như hiểu ra gì đó. “Đạo gia, vậy chi bằng chúng ta tìm một thực lực cường đại nào đó nương tựa là được rồi.”
“Tìm thực lực cường đại nương tựa thì có thể vô lo sao? Ngươi nghĩ có ai nuôi không ngươi chứ? Phải leo lên được độ cao nào đó mới có thể ngắm được phong cảnh nào đó, trồng dưa mới có được dưa, trồng đậu chỉ có được đậu… Lải nhải mấy chuyện này với ngươi cũng vô dụng, cũng không thể bắt ngươi hoàn tục, ngươi cứ ngoan ngoãn đi theo ta đi! Dù sao ngươi cũng chưa từng nhìn hết thế giới này, lần này coi như đi mở rộng tầm mắt, đi!” Ngưu Hữu Đạo xoay ngựa nện hai cước vào bụng ngựa, mai chóng lao đi.
Viên Phương lập tức phóng ngựa mau chóng đuổi theo.
Hai người chạy trên đường lớn một hồi thì cua vào một con ngõ nhỏ, đi trên con nhỏ đã dự định trước, tạm thời vẫn chưa dám đi trên đường lớn, lo kẻ thù mai phục trên đường nên định đi vòng thật xa rồi mới dám đi trên đường lớn.
Mục tiêu, Đại Tuyết sơn phía bắc cảnh nội Hàn quốc, Băng Tuyết các!
Trong một rừng núi khác, hai con ngựa đang nhàn nhã ăn cỏ.
Cách đó không xa, Viên Cương hai tay để trần, lưng như rồng, khom người ở đó.
Ngụy Đa tay cầm gậy gỗ chạy quanh Viên Cương điên cuồng đánh xuống.
Sau khi luyện công xong, Viên Cương thả người nhảy vào đầm nước bên cạnh tắm rửa.
Dọc theo con đường này, ngựa không thể chạy không ngừng, cần nghỉ ngơi. Mỗi ngày Viên Cương đều nhân thời gian này dùng một canh giờ này làm thời gian luyện công.
Hai người đã tiến vào cảnh nội Kim Châu, cách phủ thành Kim Châu càng ngày càng gần…
Màn đêm buông xuống, quận Quảng Nghĩa, phủ Thái Thú.
Trong thư phòng, quản gia Thọ Niên tiến vào, hai tay dâng lên một phong mật tín: “Lão gia, bên Thiên Ngọc môn truyền tin đến.”
Phượng Lăng Ba đang dựa lên bàn ngẩng đầu gác bút xuống, cầm thư xem, lông mày dần nhíu lại, nhìn chằm chằm thư tín một lúc lâu không nói gì.
Một lát sao, Bành Ngọc Lan bưng một bát canh nóng tiến vào, thấy vẻ mặt Phượng Lăng Ba không bình thường liền đặt bát xuống, hỏi: “Thế nào?”
Phượng Lăng Ba thuận tay đưa cho nàng, để nàng tự xem.
Bành Ngọc Lan mang theo nghi hoặc, lấy ra xem xong, hơi có vẻ kinh ngạc, nói: “Hạn chúng ta trong nửa tháng chuẩn bị năm vạn nhân mã phân cho Thương Triều Tông? Một huyện Thương Lư nhỏ như vậy cần nhiều nhân mã như vậy làm gì? Còn phải kiếm nhiều lương thảo như vậy cho hắn? Bên quận Thanh Sơn có thể để nhiều nhân mã như vậy nhập cảnh sao?”
Quay đầu lại hỏi Thọ Niên: “Bên Nhược Nam có truyền tin gì về không? Huyện Thương Lư có động tĩnh gì?”