Thọ Niên lắc đầu: “Không có, ngoại trừ chút chuyện kia của Ngưu Hữu Đạo thì cũng không có động tĩnh gì khác.”
Phượng Lăng Ba trầm ngâm nói: “Chẳng lẽ liên quan đến chuyện Ngưu Hữu Đạo gây ra ở Kim Châu?”
Bành Ngọc Lan lại xem mật tín: “Đừng đoán, ta trực tiếp truyền tin hỏi thử phụ thân chuyện gì xảy ra.” Phụ thân nàng chính là chưởng môn đương nhiệm của Thiên Ngọc môn, Bành Hựu Tại.
Tường thành cao lồng lộng, đã đến phủ thành Kim Châu.
Bức tường thành cao cao trước mắt là tòa thành lớn nhất Viên Cương nhìn thấy từ khi nhập thế tới đây. Hắn ta cùng Ngụy Đa xuống ngựa ở cửa thành, sau khi được kiểm tra xong thì một trước một sau dắt ngựa tiến vào thành.
Trong thành phồn hoa không nói, trên đường đi chưa được ăn gì đàng hoàng nên hai người tìm một quán ven đường để lót dạ.
Cột ngựa xong, vừa mới ngồi xuống quầy hàng trên con đường phía sau liền có một trận động tĩnh, một đám nhân mã bảo vệ một cỗ xe sang trọng lao đến, phía trước có người phóng ngựa mở đường.
Người đi đường lao nhao né qua, vợ chồng chủ quán chợt sợ hãi hô to: “Nha đầu!”
Tiểu nữ nhi của hai người tay cầm chiếc bánh chạy ra xa, đang đứng giữa đường không biết nên tiến hay lùi, dường như bị dọa cho sợ rồi còn con ngựa mở đường thì đang lao tới.
Viên Cương đột nhiên nhảy lên trong nháy mắt vọt tới, vung mạnh cánh tay ôm lấy cô bé.
Kẻ phóng ngựa đến dường như cũng giật nảy mình, cũng nhanh chóng siết dây cương ngừng lại, vó ngựa trước dựng đứng lên hí dài, thuận tay quất một roi về phía Viên Cương đang quay người đi, giọng nói mang theo tức giận quát lên: “Còn chưa tránh ra!”
Viên Cương trở tay chụp lấy sợi roi đánh tới, thuận tay kéo một cái.
Sợi roi trong tay người phóng ngựa trong nháy mắt tuột tay bay ra ngoài, bay lên trên nóc nhà.
Viên Cương không rên lấy một tiếng làm như chưa có chuyện gì xảy ra, quay người đi tiếp về phía quầy hàng.
Vợ chồng chủ quán vội vàng chạy ra đón.
Người phóng ngựa lại nổi giận, trực tiếp cưỡi ngựa vọt tới, đánh về phía Viên Cương.
Hai vợ chồng đón lấy đứa trẻ bị dọa cho sững ra, mắt thấy chiến mã đánh tới, phụ nhân bị dọa cho hét lớn.
Ngụy Đa đột nhiên đứng dậy, đã thấy Viên Cương quay lại một cái, xoay người vung mạnh cánh tay huy quyền. Ầm! Một trọng quyền nặng nề đấm lên mặt con ngựa đang vọt tới.
“Hí hí hii hi…. hi.!” Chiến mã r3n rỉ, cả người lẫn ngựa nghiêng lật sang một bên, ngã xuống đường.
Màn này khiến đám người đứng hai bên đường đều kinh ngạc. Với người bình thường mà nói, một quyền đánh ngã nhào một con chiến mã đang vọt tới là chuyện không thể tưởng tượng nỗi đến cỡ nào.
Đừng nói những người khác ngay cả Ngụy nhiều cũng âm thầm kinh hãi trước sức lực của Viên Cương, xương cốt của thằng nhãi này đúng là cứng cáp thật!
Hải Như Nguyệt đang ngồi ngay ngắn trong xe ngựa cách tấm rèm châu nhìn thấy cảnh tượng phía trước.
Hai bên xe ngựa lập tức có tu sĩ lách mình lao ra, Hải Như Nguyệt ngồi trong xe ngựa lạnh nhạt nói: “Được rồi.”
Ngoài xe ngựa lập tức có người truyền lời.
Hai tu sĩ đáp xuống trước mặt Viên Cương lạnh lùng nhìn Viên Cương một chút, đồng thời mắt nhìn Ngụy Đa lách mình đến bên Viên Cương thì lại lách mình quay trở về.
Đoàn nhân mã tiếp tục tiến lên, tiểu nữ hài đã bị dọa khóc oa oa.
Viên Cương cúi người nhặt chiếc bánh ngôi rơi dưới đất lên, phù phù thổi bụi đi, xé đi chỗ bị bẩn nhét lại vào tay tiểu nữ hài, xoa đầu tiểu nữ hài. Tiểu nữ hài há miệng cắn một cái, nước mắt lưng tròng nhìn hắn ta, không khóc nữa.
Đối với chiếc xe ngựa vừa lao qua, Viên Cương ngạo nghễ đứng đó chẳng buồn nhìn lấy một cái.
Còn Hải Như Nguyệt ngồi trong xe ngựa lại thu hết cảnh này vào mắt, thậm chí nghiêng đầu bên cạnh cửa sổ nhìn mãi cho đến khi không thấy gì nữa mới thôi.
Xe ngựa đi qua, đám người né tránh hai bên đường khôi phục bình thường, không ít người lén chỉ trỏ Viên Cương.
Vợ chồng chủ quán ôm tiểu nữ hài liên tục cảm tạ Viên Cương, rõ ràng có thể nhìn ra e ngại còn nhiều hơn là cảm kích.
Viên Cương cũng không nói gì không cần cảm ơn, ngồi lại quầy hàng ăn đồ ăn, thầm nghe thấy trong những lời xì xào bàn tán của đám người có nhắc đến chữ “Phủ Thứ sử”, có vẻ những người đi ngang ban nãy là người của phủ Thứ sử, thế là Viên Cương liền đưa mắt nhìn về phía xe ngựa biến mất.
Sức ăn của Viên Cương rất lớn, hắn ta ăn thật no mới dừng lại, lúc thanh toán hai vợ chồng chủ quán không chịu lấy tiền.
Viên Cương không đẩy tới đẩy lui với vợ chồng chủ quán, ném một ngân tệ rồi cùng Ngụy Đa dắt ngựa rời đi.
Cả đường nghe ngóng cuối cùng hai người cũng tìm được phủ Thứ sử, dĩ nhiên là bị cản lại ngoài phủ.
Thực ra Hải Như Nguyệt vừa đi tuần sát trở về, vừa mới nghỉ ngơi chưa được một lúc, một nha hoàn bưng một hộp đồ trang sức tân tiến đến cho nàng lựa chọn.
Quản gia Chu Thuận đi vào thông báo: “Phu nhân, Viên Cương tới.”
Hải Như Nguyệt à một tiếng: “Mang bức thư Ngưu Hữu Đạo lưu lại tới đây.”
Chu Thuận cũng không vội vã rời đi, cười nói: “Vừa nãy có người nhìn thấy Viên Cương cố ý nhắc nhở lão nô, nói Viên Cương này vừa mới va chạm tọa giá phu nhân trên đường.”
“Là hắn?” Hải Như Nguyệt kinh ngạc ngẩng đầu, cầm món trang sức trên tay thả lại lại vào hộp đồ trang sức. “Hắn chính là Viên Cương?”
Chu Thuận lắc đầu: “Lão nô trước đó không đi cùng, không gặp, không rõ lắm.”
Hải Như Nguyệt chậc chậc, hứng thú nói: “Quả nhiên là vật họp theo loài, đều là người phi thường. Ngươi bên kia tra được tình hình chưa? Viên Cương này có quan hệ như thế nào với Ngưu Hữu Đạo?”
Chu Thuận: “Hai người rất ít khi lộ diện bên ngoài, người bên kia cũng chưa tra được gì, có điều xác định là thường đi theo bên cạnh Ngưu Hữu Đạo, chắc là tâm phúc.”
Hải Như Nguyệt phất tay: “Cho mời.”
“Rõ!” Chu Thuận đi tới cửa phân phó người dưới một tiếng.
Viên Cương và Ngụy Đa bị ngăn ngoài cửa được cho qua, có điều theo quy củ vẫn phải lục soát người. Bội kiếm của Ngụy Đa, chủy thủ trên người Viên Cương đều tạm thời bị thu lại, trên thân cũng bị hạ cấm chế.
Hai người được người ta dẫn tới phòng khách chờ.
Đợi không bao lâu.
Hải Như Nguyệt và Chu Thuận cùng đi đến, chủ khách gặp nhau.
Sau khi làm rõ thân phận hai bên, Viên Cương ít nhiều có chút kinh ngạc, không ngờ nữ chủ nhân của Kim Châu này lại đích thân ra gặp mình.
Viên Cương không có thói quen chắp tay khom người bái kiến, cho dù là gặp Thương Triều Tông hay Thương Thục Thanh cũng không. Hắn ta đánh giá đối phương từ trên xuống dưới một cái, hỏi: “Ngưu Hữu Đạo ở đâu?”
Hải Như Nguyệt cũng đang đánh giá hắn ta, cảm thấy người này khá thú vị. Vì hành động của Viên Cương ở đầu đường lúc nãy, nàng phát hiện hình như Viên Cương không có quan niệm giai cấp.
Đối với người của thế giới này, người phân thành ba loại chín tầng, quan chính là quan, dân chính là dân. Viên Cương không thèm để quan tướng vào mắt mà đi lấy lòng tiểu dân, còn va chạm trên đường phố, với quan niệm của Hải Như Nguyệt mà nói hơi không thể hiểu được hành vi của Viên Cương.
Hải Như Nguyệt ngồi ở chính vị lạnh nhạt nói: “Ngưu Hữu Đạo đi rồi.”
Viên Cương nhíu mày, hỏi: “Đi đâu?” Thấy đối phương không đáp, lại hỏi thêm câu nữa: “Băng Tuyết các?”
Hải Như Nguyệt ha ha nói: “Xem ra ngươi biết cũng không ít.”
“Quấy rầy, cáo từ!” Viên Cương vứt lại một câu rồi bỏ đi.
Hải Như Nguyệt vừa bực mình vừa buồn cười, phát hiện người này thật sự không hề để mình trong mắt, quát: “Dừng lại! Chỗ này của ta là nơi ngươi muốn đến thì đến, muốn đi thì đi sao?”
Viên Cương dừng bước, chậm rãi xoay người nói: “Ta và trưởng công chúa không oán không cừu!”
Hải Như Nguyệt: “Tạm thời lưu tại Kim Châu đi.” Bổ sung thêm một câu: “Đây là chuyện trước khi đi Ngưu Hữu Đạo bàn giao lại với bản cung.” Nghiêng đầu ra hiệu một chút.
Chu Thuận lấy một bức thư hàm trong ống tay áo ra, tiến lên giao cho Viên Cương.
Kỳ thật bọn họ không hề thủ lễ gì mà đã mở thư ra xem trước, nhưng đọc xong thì ngẩn người vì không hiểu, dù đã nghiên cứu đi nghiên cứu lại rất lâu cũng không hiểu gì cả.