Đọc truyện Full

Chương 789: Sao Có Thể Đói Khát Đến Mức Như Vậy?

Ngưu Hữu Đạo quày đầu nhìn bà ta, hỏi: “Ngươi không sao chứ?”

Quản Phương Nghi nhìn chăm chú vào Ngân Nhi, vừa giận vừa sợ nói: “Có thể không có việc gì sao? Trên tay lão nương tổng cộng có ba tờ Thiên Kiếm phù, dùng mất hai tờ, lại còn toàn dùng vì nàng ta. Hiwn nữa thương thế của bọn Trần Bá, nếu không phải ta có thánh dược chữa thương là Thiên Tế đan, mạng bọn họ chỉ sợ là không giữ được. Tốn mấy viên Thiên Tế đan và mấy tờ Khai Sơn phù những cái này ngươi tính như thế nào đây?”

Bà ta tính hết tất cả lên đầu Ngân Nhi.

Ngưu Hữu Đạo giơ ngón tay chỉ lên không trung: “Đều là ngươi.”

Quản Phương Nghi ngẩng đầu nhìn lên, bà ta ngạc nhiên, trên không có mười con phi cầm cỡ lớn đang bay lượn, trong có ba con Xích Liệp điêu, đôi mắt to không khỏi chớp chớp.

“Nói thật dễ nghe, lát nữa còn không phải là ngươi thích xử trí như thế nào thì xử trí như thế đó sao.” Quản Phương Nghi cười khinh bỉ hai tiếng.

Ngưu Hữu Đạo: “Nhanh thu dọn đi, xem còn tên nào sống xót không, không nên để tên nào sống sót, hủy thi diệt tích.”

Quản Phương Nghi quay người quan sát bốn phía những chỗ mà Ngân Nhi vừa nãy đã hạ gục bọn thích khách, rồi xoay lại hỏi: “Có nên vạch khăn che để nhìn mặt bọn họ để điều tra thêm về lại lịch không?”

Ngưu Hữu Đạo vừa hóa giải yêu lực bên trong cơ thể Ngân Nhi, vừa nói: “Không cần phải vậy, tốc độc phản ứng của Hiểu Nguyệt các so với chúng ta nhanh hơn, một khi đã mất liên lạc với những người này, Hiểu Nguyệt các lập tức sẽ chặt đứt manh mối có liên quan tới bọn họ, không tra được ra manh mối gì đâu. Cũng chẳng cần mất bao nhiêu thời gian, lát nữa không liên lạc được với bên này, chắc chắn rằng Hiểu Nguyệt các sẽ cho người đến kiểm tra, đừng lề mề nữa, làm mau!”

Quản Phương Nghi suy nghĩ, đúng là như thế thật, lập tức nhanh chóng lách mình đi.

Sau khi thu dọn xung quanh xong, quả thực trong đó có không ít tên thích khách chưa chết, hơn phân nửa là bị đánh trọng thương.

Quản Phương Nghi ngộ ra một điều, chỉ cần là phản kháng hoặc động thủ thì phần lớn bị Ngân Nhi giế t chết và ngược lại nếu không ra tay thì cơ bản đều vẫn còn sống.

Bà ta và Viên Cương là ngoại lệ, bà ta là vì sử dụng sức mạnh của Thiên Kiếm phù để hộ thể, còn về phần Viên Cương là do thân thể hắn ta quá bi3n thái rồi.

Tên nào không chết theo như lời Ngưu Hữu Đạo nói không để lại tên nào, nên đều bị Quản Phương Nghi giết hết!

Dưới ánh chiều tà, Ngưu Hữu Đạo buông tay ra.

Ngân Nhi khôi phục hình dáng ban đầu, cũng mở hai mắt nhìn hắn, vẫn là vẻ mặt và bộ dáng ngây thơ đó, kêu lên: “Đạo Đạo!”

Ngưu Hữu Đạo hỏi: “Ngươi biết mình vừa làm cái gì không?”

Vẻ mặt Ngân Nhi vô cùng nghi hoặc.

Ngưu Hữu Đạo chỉ vào đống bừa bộn trên thảo nguyên, Ngân Nhi nhìn theo, rồi quay lại nhìn hắn với một bộ dáng chẳng hiểu gì cả.

Ngưu Hữu Đạo bó tay rồi, không biết nên nói như thế nào với nàng ta.

Bỗng nhiên ngẩng đầu, chỉ thấy mấy con phi cầm bay xung quanh hợp thành đàn bay tới, lần lượt hạ xuống.

Quản Phương Nghi nhảy xuống, xòe lòng bàn tay ra trong đó có mười viên Chỉ Linh, vẻ mặt vô cùng phấn khởi giống như sắp giàu to, nghĩ không vui vẻ cũng khó.

Nhưng thấy Ngân Nhi lại vui không nổi.

Ngưu Hữu Đạo nghiêng đầu nhìn mặt trời sắp lặn, giơ tay tháo áo choàng, dưới ánh mắt nghi hoặc và khó hiểu của Quản Phương Nghi cởi áo ra, kéo một ống tay áo lên mũi ngửi.

Không ngửi thấy có mùi gì lạ thường, lại nhìn ánh tà dương một chút, rồi nhớ lại vị trí Ngọc Thương chạm vào.

Quả nhiên, ở vị trí cánh tay, chỗ Ngọc Thương chạm qua thì thấy có ánh phản chiếu bóng loáng, giống như là dính một ít sáp.

“Làm sao vậy?” Quản Phương Nghi lên tiếng hỏi.

“Ta cảm thấy kỳ quái, cưỡi phi cầm, làm sao có thể chặn đường chuẩn như thế, thiếu chút nữa thì thuyền lật trong mương, Ngọc Thương ở trên người ta động tay động chân, lão già này thủ pháp thành thạo, thế mà có thể lừa được con mắt của ta.” Ngưu Hữu Đạo thuận tay bóp mạnh một cái, quần áo biến thành bột mịn bay theo gió.

Quản Phương Nghi: “Làm sao bây giờ?”

Ngưu Hữu Đạo: “Đối phương đã biết chúng ta muốn đến Vô Biên các, còn chúng ta thì không thể đến đó nữa, bằng không dọc đường đi cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì. Dựa vào nàng ta thì không có hy vọng gì đâu.” Hắn hất cằm sang chỗ Ngân Nhi.

Quản Phương Nghi gật đầu, vô cùng tán thành, tất nhiên vị Yêu Vương này rất lợi hại, nhưng mà lúc nào phát tác thì lại không biết rõ, lúc nàng ta phát tác thì so với sát thủ kẻ địch phái tới còn đáng sợ hơn, không phân biệt bên địch hay bên ta, đều đánh hết.

Sát thủ chí ít còn có thể chống lại được một ít, đối mặt với vị này thì chẳng có cách nào chống lại đâu.

Bà ta cũng không có nhiều Thiên Kiếm phù để bảo vệ mạng mình như vậy, huống hồ cũng không chắc vị này có dừng tay sau một kích không, nhỡ đầu nàng ta lại đánh thêm kích nữa thì Thiên Kiếm phù cũng chẳng bảo vệ được bà ta, cho nên thật sự là không thể trông cậy vào vị này.

Dường như, Ngân Nhi không biết mọi người đang nói về mình, nàng ta cúi đầu thỉnh thoảng kéo y phục của mình, ngón tay móc vào lỗ rách trên quần áo của mình, có vẻ như chẳng hiểu tại sao quần áo mình lại như thế.

“Không đi Vô Biên các thì đi đâu? Đối phương sẽ không từ bỏ ý đồ đâu.”

Ngưu Hữu Đạo: “Trước tiên để bọn họ tìm một nơi ẩn núp, chúng ta về kinh một chuyến, tìm lão già Ngọc Thương tính món nợ này.”

Hai mắt Quản Phương Nghi trừng lớn: “Quay lại Tề Kinh? Ngươi điên rồi?”

Ngưu Hữu Đạo: “Điên? Ngươi yên tâm, không điên đâu, trước đó còn chưa dám chắc chắn, vẫn còn muốn tìm một nơi an ổn dừng chân trước rồi tiếp tục phụng bồi, bây giờ đã xác nhận, vậy thì trở mặt luôn đi Đến mà không trả lễ thì không hay… Viên Phương đang làm gì?” Ánh mắt theo dõi động tác không lưu loát của Viên Phương đang chạy tới chạy lui trên thảo nguyên.

Quản Phương Nghi quay đầu nhìn: “Hắn ta nói chuyện hủy thi diệt tích hãy để cho hắn làm, hắn ta nói mình là người xuất gia, muốn siêu độ cho người chết.”

Siêu độ? Ngưu Hữu Đạo nghi ngờ: “Người xuất gia? Lừa ai đây, hắn ta mà có lòng tốt này ư?”

Quản Phương Nghi cười gượng: “Giống như là tìm kiếm tài vật trên thi thể thì đúng hơn, bị thương thành như thế mà vẫn có tâm trạng để ý tới những thứ này, vì thế không quản vất vả, không thèm để ý mình đang bị trọng thương, xem như ta phục hắn luôn rồi. Bình thường ta cũng không cắt xén tiền của hắn ta, cũng không không thấy hắn ta tiêu tiền vào chỗ nào, sao có thể đói khát đến mức như vậy?”

“Ha ha! Thôi được rồi!” Ngưu Hữu Đạo bất đắc dĩ lắc đầu.

Bên này sau đó nhanh chóng hành động, mấy người trọng thương thu được phi cầm, dù sao phi cầm nhiều, ba người còn có thể thi pháp điều khiển, chăm sóc.

Sau khi rời khỏi chỗ này thì đi tìm một sơn cốc bí mật để ẩn thân.

Mấy người cũng đã mất liên lạc với thế giới bên ngoài, mấy con Kim Sí trong lồng mà Lão Thập Tam đeo bên người đã bị một cánh của Ngân Nhi đập thành đống thịt muối, tất cả đều chết hết rồi, lại phải một lần nữa tạo dựng lại phương thức liên lạc.

Sau khi sắp xếp cẩn thận cho mấy người kia xong thì để Viên Phương ở lại trông coi, chiếu cố những người khác.

Viên Phương lập tức cảm nhận được trách nhiệm to lớn: “Đạo gia, các ngươi đi đâu?”

Ngưu Hữu Đạo: “Không cần hỏi, cũng không cần đoán, chiếu cố tốt bọn họ là được.”

Viên Phương hơi sợ hãi nói: “Đạo gia, ngươi và Hồng Nương đi, nơi này toàn người bị thương, một mình ta chỉ sợ chăm sóc không tốt, ngộ nhỡ người Hiểu Nguyệt các lại đuổi theo, ta không đánh lại đâu!”

Ngưu Hữu Đạo: “Đã chặt đứt manh mối để bọn họ đuổi theo rồi, chắc là sẽ không tìm thấy mọi người đâu. Nếu như thật sự bị phát hiện, không cần đánh trả cũng không phải phản kháng, cứ để bọn họ bắt, không bao lâu bọn họ sẽ phải thả thôi.”

Viên Phương nghi ngờ không thôi.

Ngưu Hữu Đạo không nói nhiều nữa, ở trong màn đêm cùng Hồng Nương điều khiển một con phi cầm rời đi.

Mây đen bao phủ trên bầu trời Tề Kinh, mưa rơi rả rích.

Đã là nửa đêm về sáng.

Trong rừng trúc của Phù Phương viên, trong đình một con Điệp Nguyệt đậu trên xà đang phát sáng, Ngọc Thương đứng ở trong đình chắp tay sau lưng, lặng lặng đứng im hồi lâu, nhìn mái hiên có nước mưa rơi xuống lộp độp, tâm trạng ông ta giống như thời tiết này.

Phím tắt:←

Phím tắt:→

Chương trước


Tiểu thuyết cùng thể loại

Ảnh Đế Cũng Yêu Mèo
Ảnh Đế Cũng Yêu Mèo
Sau khi sống lại, làm một nàng tiên mèo không tồi, nguyện vọng lớn nhất của Bạch Du Du chính là tìm được một người chủ có tấm lòng yêu mến lại đẹp mắt ôm về nhà hưởng…
Bạn Cùng Phòng Là Thỏ Cụp Tai
Bạn Cùng Phòng Là Thỏ Cụp Tai
Truyện Bạn Cùng Phòng Là Thỏ Cụp Tai của tác giả Y Nha kể về Lục Thời Niên – một sinh viên năm bốn đang sống trong ký túc xá và có một bạn cùng phòng mới. Người…
Bạn Trai Cùng Nhà Không Phải Là Người
Bạn Trai Cùng Nhà Không Phải Là Người
Bà ngoại qua đời, Hạ Ngữ Băng thừa hưởng ngôi nhà cũ do bà ngoại để lại ở nông thôn. Không ngờ, còn phải ở chung với người cháu trai do bà ngoại thuận tay nhặt được giữa…
Bất Diệt Long Đế
Bất Diệt Long Đế
Thần Châu đại địa, vạn tộc tranh hùng, huyết mạch chiến sĩ hoành hành, cường giả chiến đấu, thiên khung nát, tinh thần rơi! Thiếu niên từ Bắc Mạc kéo quan tài mà đến, thế nhân mới biết…
Biến Thái Đừng Chạy Lại Đây Để Ta Yêu
Biến Thái Đừng Chạy Lại Đây Để Ta Yêu
Ta cố gắng chạy thật nhanh, thế nhưng một lần nữa, cơn đau quặn xuyên thấu giống như mọi lần ập đến, ta ngã vào lòng nam nhân, tình tứ như một đôi tình nhân đích thực, đó…
Bổn Vương Ở Đây
Bổn Vương Ở Đây
Bổn Vương Ở Đây là một trong những tác phẩm thuộc đề tài huyền huyễn (truyện có yếu tố thần tiên, yêu ma) thành công nhất của Cửu Lộ Phi Hương. Nếu đã đọc Tam Sinh Tam Thế…

0
Bình luậnx
Đọc truyện Full