Ngưu Hữu Đạo cười híp mắt, xua tay: “Đừng nói những lời khách khí nữa, có chuyện gì ngươi cứ nói thẳng ra đi.”
Phạm Chuyên cũng không vòng vo, đưa tay vào trong tay áo, lấy ra rất nhiều ngân phiếu của ngân hàng tư nhân có chi nhánh khắp nơi rồi đẩy tới trước mặt Ngưu Hữu Đạo: “Xin Đạo gia xin vui lòng nhận cho.”
Ngưu Hữu Đạo cầm lên nhìn, tính số lượng, cộng lại vừa vặn mười triệu lượng vàng. Hắn khẽ nhíu mày, tiện tay ném trở lại trên bàn: “Ta nói là một trăm triệu cơ mà. Chỗ này mới có mười triệu, có phải là quá ít hay không? Ngươi đang đuổi ăn mày đấy à?”
Phạm Chuyên cười gượng: “Nếu mười triệu lượng vàng được coi là đuổi ăn mày thì e là quyền quý khắp kinh thành này đều thành ăn mày rồi ạ. Vì mười triệu lượng vàng này mà trong phủ gần như táng gia bại sản rồi.”
Ngưu Hữu Đạo: “Cò kè mặc ta với ta hử?”
Phạm Chuyên: “Lão nô không dám! Một trăm triệu mà Đạo gia nói, phủ ta sẽ trả nhiều hơn, không trả ít hơn đâu.”
Ngưu Hữu Đạo ồ lên, hỏi đầy hứng thú: “Trả nhiều là bao nhiêu?”
Phạm Chuyên ý vị thâm trường, thấp giọng nói: “Giang sơn Yến quốc trị giá bao nhiêu?”
Ngưu Hữu Đạo im lặng, nhìn chằm chằm vào đôi mắt đối phương, chỉ bật ra một từ: “Nói!”
“Lần này lão nô đến đây không phải dùng tiền chuộc người. Minh thiếu ở trong tay Đạo gia, chủ nhân rất yên tâm. Số tiền này là một chút tâm ý mà chủ nhân sai lão nô tặng cho Đạo gia để cảm ơn Đạo gia chăm sóc cho Minh thiếu trong thời gian sắp tới…” Phạm Chuyên hạ thấp giọng, không nhanh không chậm nói ra mục đích mà Cao Kiến Thành sai mình tới lần này. Cuối cùng lão ta nhìn mặt gửi lời, quan sát phản ứng của Ngưu Hữu Đạo, lên tiếng nhắc nhở: “Nếu Đạo gia vừa ý chút sức mọn của chủ nhân của lão nô thì chủ nhân của lão nô nhất định sẽ tạm lưu lại trong triều làm người hữu dụng. Nếu ngài không đồng ý, chủ nhân của lão nô thật sự không thể ra sức, có muốn giúp Đạo gia cũng không giúp được.”
Vẻ mặt Ngưu Hữu Đạo cực kỳ đặc sắc. Một trăm triệu lượng vàng không phải là con số nhỏ. Vốn dĩ hắn cũng đoán là rất không có khả năng Cao Kiến Thành lấy ra một trăm triệu. Cái giá trên trời ấy chỉ để thăm dò mà thôi. Xem đi, Cao Kiến Thành quan tâm đứa con trai này biết bao nhiêu! Đầu tiên ông ta muốn ứng trước tiền cho hắn, sau đó lại bám vào số tiền đó mà ra tay.”
Đối với hắn, Cao Thiếu Minh là một món hời mà hắn nhặt được. Ngay từ lúc đầu hắn thế nào cũng không ngờ rằng mình có thể bắt được con trai của Đại Tư Không Yến quốc.
Lại càng không ngờ rằng Cao Kiến Thành lại đưa ra một đề xuất như vậy, khiến hắn trở tay không kịp.
Vẻ mặt Ngưu Hữu Đạo liên tục thay đổi. Sau khi mạch suy nghĩ trở nên rõ ràng, Ngưu Hữu Đạo gật gù, chân thành khen ngợi từ đáy lòng: “Có thể ngồi ở vị trí cao trong triều, quả nhiên không đơn giản. Là Ngưu mỗ coi thường bậc anh hùng thiên hạ rồi. Không phải là triều đình không có người, mà là triều đình không biết dùng người.”
Hắn lại vươn hai tay cầm xấp ngân phiếu trên bàn lên, lắc lắc: “Đã là ý tốt của Đại Tư Không, nếu Ngưu Mỗ từ chối thì đúng là không thức thời! Phiền ngươi chuyển lời tới Đại Tư Không, nói là đại thiếu ở bên này, Ngưu mỗ nhất định tiếp đãi thật tốt, tuyệt đối không sơ suất. Ngoài ra, cũng xin Đại Tư Không yên tâm, Ngưu mỗ sẽ hết sức phối hợp với lời nhắn nhủ của Đại Tư Không, sáng mai sẽ có tin tức truyền ra, tin này có thể làm cho Đại Tư Không yên tâm.”
Phạm Chuyên mỉm cười. Nói chuyện với người thông minh thật là thoải mái. Lão ta gật đầu: “Lão nô nhất định sẽ thay Đạo gia chuyển lời.”
Nét mặt chuyển sang nghiêm túc: “Thưa Đạo gia, lão nô muốn gặp Minh thiếu!”
“Được thôi.” Ngưu Hữu Đạo đứng dậy: “Ngươi chờ một lát, ta đi sắp xếp đã.” Hắn nói xong thì đi ra ngoài.
Không bao lâu sau, Cao Thiếu Minh có vẻ hơi chật vật được dẫn tới. Y tạm thời không rảnh mà rửa mặt chải đầu.
Người bị đẩy vào. Cửa vừa đóng lại, thấy lão quản gia ở trong phòng, Cao Thiếu Minh sững sờ, dụi mắt, tưởng là mình nhìn nhầm. Cho tới khi Phạm Chuyên run rẩy nói: “Đại gia, ngài phải chịu ấm ức rồi.” y mới tin không phải là mơ. Y bước nhanh về phía trước, hai tay đỡ Phạm Chuyên, cực kỳ ngạc nhiên, mừng rỡ: “Phạm thúc, sao thúc lại tới đây? Phụ thân bảo thúc tới cứu ta phải không?”
“Xuỵt!” Phạm Tuyên dựng thẳng ngón tay, ý bảo hắn nói nhỏ thôi. Sau đó lão ta nghiêm mặt nói: “Thưa Đại gia, đúng là lão gia bảo lão nô tới cứu ngài. Nhưng có mấy lời Đại gia phải nhớ kỹ. Bây giờ Đại gia không trở về kinh thành được nữa rồi, cũng đừng nghĩ đến chuyện trở về. Từ hôm nay trở đi, Cao Thiếu Minh đã chết, đã vì bệ hạ mà hi sinh thân mình…”
Hoàng cung Yến kinh, trong một đình viện vắng lặng, trong một căn phòng vắng lặng.
Trên bàn đặt một bát cơm trắng, còn có một đĩa dưa muối nữa.
Chu quý phi Chu Thanh ngồi cạnh bàn, ăn mặc đoan trang, xinh đẹp. Nàng ta nhìn cơm canh đạm bạc trên bàn, từ từ nở nụ cười đau khổ, cười ra nước mắt.
Bữa cơm này do cung nhân đưa tới, đơn giản đến mức khiến người ta khó tin. Đồng thời cung nhân vẫn còn bỏ lại một câu, nói là chưởng môn của Phi Hoa Các và Chân Linh Viện đều bị bắt, bị treo trên tường thành Thanh Sơn quận. Bây giờ Đại tư đồ Đồng Mạch lệnh cho các bộ thắt lưng buộc bụng, trong cung cũng phải hưởng ứng lời kêu gọi ấy, Chu quý phi ăn tạm vậy.
Từ khi Chu Thủ Hiền chết trận, tình cảnh Chu gia dần dần suy tàn. Vì Chu Thủ Hiền tự sát nên được cái danh hi sinh vì triều đình, cuối cùng cũng bảo vệ được người nhà, nhưng trụ cột Chu gia đã đổ rồi. Tuy nhiên, Chu Thủ Hiền tự sát khiến Tào Ngọc Nhi cùng Kim Vô Quang xúc động. Bọn họ đã quen biết nhiều năm, tình nghĩa vẫn còn, vì vậy ít nhiều vẫn quan tâm tới Chu gia. Dù sao hai vị trưởng môn có thể gặp người của Đồng Mạch, dặn dò một chút nên trong cung sẽ không làm khó Chu Thanh quá mức.
Chu Thanh biết vận mệnh của mình và của Chu gia phải dựa cả vào Thương Kiến Hùng, hi vọng được Thương Kiến Hùng sủng ái. Vì vậy nàng ta đã nhiều lần cầu kiến Thương Kiến Hùng nhưng có người ngăn lại, cho dù đã truyền lời bái kiến lên trên thì bên trên cũng được báo lại là bệ hạ đang bận quốc sự.
Cuối cùng Chu Thanh Thanh cũng hiểu ra. Năm đó Thương Kiến Hùng sủng hạnh nàng ta vì phụ thân của nàng ta. Bây giờ phụ thân đi rồi, trong cung lại có vô số mỹ nhân, có quá nhiều quyền quý cần bệ hạ vỗ về, làm gì đến lượt nàng ta nữa.
Thế nhưng hàng ngày nàng ta vẫn trang điểm thật xinh đẹp, mong đợi một ngày nào đó nhỡ đâu bệ hạ tới nơi này.
Không ngờ rằng nàng ta không đợi được bệ hạ tới mà lại đợi được tin này. Những kẻ tiểu nhân phản ứng rất nhanh, biết chuyện Phi Hoa Các và Chân Linh Viện đã đổ, biết chỗ dựa vững chắc cuối cùng của nàng ta đã đổ, biết nàng ta đã không còn hi vọng trở mình, bọn chúng “khéo hiểu lòng người”, lấy cơm trắng dưa muối hầu hạ một vị quý phi cao quý.
“Tiểu Hồng, lấy cái tráp kia của ta ra đây.” Chu Thanh lau nước mắt, cất lời.
Một trong hai thị nữ thiếp thân nhận lệnh đi lấy tráp, mang đến cho nàng ta một hộp trang sức.
Nhưng Chu Thanh lại giao cho nàng ta: “Cầm đi thu xếp cho chu toàn!”
Hai thị nữ thiếp tân vội vàng quỳ xuống, một người bật khóc: “Thưa nương nương, người thu xếp tới lui, trong tay chỉ còn xót lại mấy món đồ cuối cùng này thôi.”
“Ta không để để các ngươi theo ta chịu tội. Mong là mấy thứ này có thể đổi được cơm lành canh ngọt cho chúng ta. Có lẽ cũng đủ cho chúng ta sống thêm một thời gian. Đi đi!” Chu Thanh xua tay, lắc đầu, rơi nước mắt. Bản thân phải ăn những thứ này, tình cảnh hai nha hoàn không cần nghĩ cũng biết.
Lúc này, nàng ở đây còn có thể ngồi ăn cơm trắng dưa muối, còn Thương Kiến Hùng thì gấp đến phát cáu rồi, chẳng có tâm trạng ăn uống gì cả, từ đầu đến cuối đều theo dõi tình hình chiến đấu bên Định châu kia.
Đợi đến khi Tiết Khiếu vừa đến đưa chiến báo, khẩn cấp xin viện trợ, thì mới biết được đại quân năm mươi ngàn tập kết ở Định châu gần như bị ba mươi ngàn nhân mã Nam châu diệt sạch, hơn nữa còn đánh mất một châu, Thương Kiến Hùng vô cùng tức giận.