Bực tức quát mắng Tiết Khiếu là đồ vô dụng, chửi mấy tên quan lại phía dưới mở cổng thành đầu hàng, thề rằng một ngày nào đó chắc chắn sẽ tru di cửu tộc những tên quan lại đã đầu hàng kia.
Nhưng mà hơn nữa đó là sự bất an, việc đánh lén vào Mao Lư sơn trang không thành, chính là tự bê đá đập chân mình, cuối cùng cũng gây ra chuyện lớn như vậy.
Ông ta cùng một nhóm đại thần thượng lượng tới thương lui, sai phái những châu khác cho viện binh đến không phải là không thể, nhưng lúc này phần lớn những châu phủ đang chịu sự kiểm soát triều đình đều đã điều binh phòng thủ trước nước Hàn và nước Tống, quân tiên phong của Nam châu quá mạnh, cứ cho là tập hợp nhân mã còn thừa lại của hai châu cũng chưa chắc đã đánh thắng.
Mấu chốt chính là một khi mở rộng chiến sự, vậy thì thật sự sẽ biến thành nội ứng ngoại hợp hay sao, nội bộ nước Yến rối loạn, nước Hàn và nước Tống có thể ngồi yên mà không xuất binh hay sao?
Ba đại phái mà biết cũng sẽ không đồng ý để triều đình làm như vậy, nếu Thương Kiến Hùng dám làm loạn không thèm đếm xỉa đến, chỉ sợ ông ta cũng không thể tiếp tục làm hoàng đế được nữa.
Nhưng nếu thật sự theo lời Nam châu nói như vậy, chỉ bởi vì Nam châu bịa ra một cái lý do thì lập tức giết Tiết Khiếu để bồi tội rồi bàn giao, vậy thì uy tín của triều đình ở đâu? Khiến các thứ sử ở mấy châu phủ cảm thấy như thế nào? Rồi thì những chư hầu có đội quân riêng bắt chước khiêu khích triều đình thì phải làm sao đây? Đừng nói là đại thần phản đối, ngay cả Thương Kiến Hùng cũng sẽ là người đầu tiên không đồng ý!
Cuối cùng, buộc phải như vậy, theo đề nghị của quần thần, Thương Kiến Hùng chỉ có thể mời ba đại phái ra mặt can thiệp, giải quyết chuyện nổi loạn ở Nam châu!
Đối với Thương Kiến Hùng mà nói, để đưa ra được quyết định như vậy thực sự rất khó khăn, bộc lộ rõ ông ta chính là một vị hoàng đế vô năng, ngay cả Nam châu cũng không trị nổi.
Quan trọng là việc này do chính ông ta gây ra, có một số việc ông ta không thừa nhận cũng vô dụng, tất cả mọi người không phải là người ngu, chuyện mình biến việc này thành như vậy, cuối cùng lại để ba đại phái ra mặt giải quyết, thu dọn cục diện rối loạn, vậy thì ngươi coi ba đại phái là cái gì? Ba đại phái có thể cho ngươi thấy sắc mặt tốt mới là chuyện lạ!
Cùng lúc đó, động tĩnh Nam châu tấn công Định châu quá lớn, muốn giấu cũng không giấu được, bị trinh thám của thế lực khắp nơi thăm dò ra được, tất tin tức lộ ra đều trong lúc trên đường truyền về.
…
Trời đã sáng, khắp nơi bên trong thành của quận Thanh Sơn huyên náo, ồn ào, trên tường thành đang treo mười người ở trước mặt bàn dân thiên hạ, quân phòng thủ bắn chết, đang đi lên dọn xác.
“Tại sao lại giết?”
“Nghe nói là triều đình vạch trần khiến bọn họ đánh lén, quân phòng thủ thành của quận nói triều đình không có khả năng làm chuyện như vậy, phẫn nộ vì những người này yêu ngôn hoặc chúng nên giết!”
Bên dưới thành, bách tính ai cũng nghị luận ầm ĩ.
Thi thể bị kiêng ra khỏi thành, mai táng sơ sài ở vùng hoang vu, lúc chôn lại có thêm xác một người nữa, người này máu me đầy mặt, gương mặt cũng đã biến dạng không còn như lúc đầu nữa rồi.
Binh sĩ chôn những người này gặp nhau, một nhóm chôn mười thi thể này hỏi một tên ở nhóm kia: “Tên này sao lại chết vậy?”
Một tên khác cười hì hì nói: “Còn không phải là tấn công sơn trang rồi bị sa lưới, nhưng lại lịch của người này cũng không nhỏ, nghe nói là con trai của Đại Tư Đồ của triều đình – Cao Kiến Thành, tên là Cao Thiếu Minh, vì không muốn làm liên lụy đến gia tộc, rốt cục lại đập đầu vào tường tự sát!”
“Ồ, vậy thì người này địa vị đúng thật là không nhỏ. Vị Đại Tư Đồ họ Cao chẳng phải sẽ đau lòng muốn chết sao?”
“Thương tâm cái con khỉ, người ta mỹ thiếp thành đàn, con cháu đông đúc, chết một người chẳng tính là gì cả, cùng lắm là sinh thêm mấy đứa là được.”
“Ha ha, miệng ngươi thật đúng là độc địa.”
“Ai mà không nổi giận? Triều đình này vì đối phó Nam châu chúng ta mà không từ thủ đoạn, chẳng những đánh lén mà còn dám đoạt nữ nhân của vương gia, ngay cả chuyện hèn hạ như vậy mà cũng làm được thì theo như ta thấy là triều đình này sớm hay muộn cũng xong đời thôi!”
…
“Cao Thiếu Minh tự sát ư?”
Quản Phương Nghi từ bên ngoài đi vào sân trong thấy Ngưu Hữu Đạo thì lập tức hỏi luôn với dáng vẻ rất kinh ngạc.
“Có gì ghê gớm đâu, ngươi coi trọng hắn ta sao?” Ngưu Hữu Đạo vừa đi xuống bậc thang vừa nhạo báng.
“Phi!” Quan Phương Nghi phỉ nhổ một cái, đuổi theo bước chân hắn: “Chuyện ta lo lắng là tiền của ta chưa đến.”
“Ừm, cho.” Ngưu Hữu Đạo lấy ra mấy tờ ngân phiếu của Thiên Hạ tiền trang đưa cho bà ta.
“Mười triệu!” Quản Phương Nghi ở phía sau mặt mày hớn hở, bỗng nhiên không cười nữa.
Kéo tay áo của hắn, chất vấn: “Giấu tiền rồi sao?”
“…” Ngưu Hữu Đạo á khẩu không nói được gì, giấu cái gì cơ?
Quản Phương Nghi không nói hai lời, lập tức túm chặt hắn rồi lục soát người, sờ khắp người từ trong tay áo đến toàn thân.
“Làm cái gì đó, cô nam quả nữ đừng có động tay đông chân, cẩn thận không thì lại khiến người ta nhìn thấy rồi sinh ra hiểu lầm!” Cả người Ngưu Hữu Đạo ngứa ngáy nên xoay người tránh né.
“Lão nương đi tắm cũng bị người nhìn thấy, ngươi còn sợ hiểu lầm cái quái gì?” Quản Phương Nghi vẫn không buông tha, quả thực sau khi lục soát một lượt thì không thấy giấu cái gì cả, vẫn chỉ là một con quỷ nghèo nên buông tha hắn, nhưng tầm mắt lại nhìn về phía bên trong gian phòng của hắn.
“Này!” Ngưu Hữu Đạo một tay chống kiếm, sửa sang lại lại y phục bị lộn xộn, một tay quơ quơ trước mắt bà ta: “Nhìn đi đâu vậy? Ta nói này, Hồng Nương, ngươi thiếu tiền đến mước đó sao, ta trong mắt ngươi là người giấu tiền trong xó nhà, góc tường sao?”
Quản Phương Nghi cả giận nói: “Đã nói xong, một trăm triệu đâu?”
“Trong thời gian ngắn như này, ngươi đi kiếm ở đâu cho ta một trăm triệu đây? Sẽ không phải ngươi cho rằng là Cao gia có thể lấy ra một trăm triệu kim tệ tiền mặt chứ?”
“Lúc đó ngươi kêu ta lấy ra ba con hắc ngọc diêu thì đã nói với ta như thế nào? Nói cái gì khi có một trăm triệu thì toàn bộ là của ta. Bây giờ thì sao? Bán cho Đại Thiện Sơn một con dù sao cũng còn được năm triệu, hiện tại bán ba con chỉ có mười triệu thôi sao?”
“Món nợ kia không phải tính như vậy, ngươi suy nghĩ kĩ đi, năm triệu kia ngươi chia đều ra, ba con mỗi con một triệu, tính toán thì cũng không chênh nhau bao nhiêu cả.”
“Ngưu Hữu Đạo, ta nghĩ rằng ngươi không biết tính toán, hiên tại xem, món nợ tính rất rõ ràng nha, ngươi còn có biết xấu hổ hay không vậy?”
“Ta nói này, Hồng Nương, dù sao ngươi cũng là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân mà thiên hạ đệ nhất mỹ nhân thì chắc hẳn sẽ xem tiền tài như rác rưởi mới đúng, không thèm quan tâm đ ến tiền, nếu không thì tổn hại đến hình tượng ngươi.”
“Bớt dùng bài này đi, thiên hạ đệ nhất, đệ nhị cũng là đã quá khứ rồi, nam nhân chẳng có ai tốt, bây giờ lão nương cũng đã là hoa tàn ít bướm, vẫn là trong tay nắm chặt tiền là chắc chắn nhất, hư danh giờ đây chỉ là rác rưởi. Chín mươi triệu mang ra đây cho ta!”
“Ngươi xem đi, ngươi và lão Hùng cũng chẳng khác gì nhau, người khiến ta thật vọng quá.”
“Đừng có nói sang chuyện khác, lúc nói chuyện tiền nong với lão nương thì đừng có vấn đề tình cảm làm gì, vô dụng thôi. Lừa ta hết lần này đến lần khác, trêu đùa lão nương, lần này ngươi nhất định phải giải thích rõ cho ta.”
“Người ta chỉ đưa ta mười triệu, ta tìm đâu ra một trăm triệu đây, cho ta thiếu nợ được không?”
“Được, ngươi không có ta cũng không thể kiên quyết bán ngươi đi, nói thời gian đi, khi nào trả ta?”
“Kiếp sau được không?”
“Khốn khiếp, đứng lại, đừng có chạy!”
Có thể chạy đi đâu, đường đường là Đạo gia cũng không thể vì thiếu nợ mà trốn khỏi nhà, cuối cùng vẫn bị Quản Phương Nghi tóm được.
Đơn giản, Ngưu Hữu Đạo không thèm đếm xỉa đến, không có tiền chính là không có, ngươi có thể làm gì được ta?
Tên vô lại kia đùa bỡn quả thật đã chọc Quản Phương Nghi tức đến nghiến răng nghiến lợi, chỉ có thể tha và cho hắn thiếu nợ mà thôi, chờ hắn chả từng ít từng ít một.