Hai người cãi nhau cũng chỉ vì truyện như vậy, sau khi cãi nhau ầm ĩ xong, lại quay về trạng thái ban đầu “gắn bó như keo sơn”.
Thật ra Quản Phương Nghi rất thích loại cảm giác này, cho nên khi có cơ hội thì lập tức muốn trừng trị Ngưu Hữu Đạo.
Sau cùng, hai người đi bộ đến trước phần mộ của Hắc Mẫu Đơm, Ngưu Hữu Đạo chống kiếm xuống rồi nhắm mắt lại, Quản Phương Nghi hỏi: “Cao gia dùng mười triệu mua mạng của Cao Thiếu Minh đúng không?”
Ngưu Hữu Đạo kinh ngạc: “Làm sao ngươi biết?”
Quản Phương Nghi: “Đừng nghĩ ta là kẻ đui mù, tưởng ta không biết tối hôm qua có khách tới sơn trang ư? Người vừa đến, ngươi bên này lập tức nói đi gặp Cao Thiếu Minh, sáng sớm hôm nay Cao Thiếu Minh chết, nào có chuyện trùng hợp như vậy. Tối hôm qua là người của Cao phủ phái tới hả?”
Ngưu Hữu Đạo cười, hỏi: “Vậy làm sao ngươi biết là dùng mười triệu mua mạng Cao Thiếu Minh?”
Quản Phương Nghi: “Nối tất cả chuyện lại rồi suy nghĩ kĩ thì cũng không khó để lý giải, Cao Thiếu minh rơi vào tay ngươi, một khi bị ngươi giày vò đứng ra chỉ tội triều đình, Cao gia coi như xong rồi! Cao Thiếu minh chết đi thì sẽ không xảy ra chuyện như trên… không nhắc đến tình thân, bỏ mười triệu mua mạng Cao Thiếu Minh thì khi hắn ta chết có thể đảm bảo Cao gia bình an vô sự là hoàn toàn đáng giá! Mà nếu như ngươi không đồng ý, đừng nói một trăm triệu, ngay cả mười triệu cũng không có được. Có phải như vậy không?”
Ngưu Hữu Đạo cười ha ha, không phủ nhận, cũng không thừa nhận, hỏi lại: “Ngươi còn muốn ta nói cái gì?”
Quản Phương Nghi hừ một tiếng, một bộ dáng vẻ ta biết ngay mà.
Vô Biên các, khách điếm Thiên Hồ, lúc Lệnh Hồ Thu đi tới trước cửa sổ mở cửa rồi hướng ngoài nhìn ra phía xa thì hơi sửng sốt, phát hiện hôm nay Vô Biên các dường như náo nhiệt hơn, bên ngoài trên cây cầu người đến người đi đông hơn bình thường.
Y đang muốn bắt chuyện Hồng Tụ đang thu dọn trong phòng để hỏi một ít thứ thì ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa: “Cộc! Cộc!”, hai người trong phòng quay đầu nhìn vào cửa, thấy Hồng Phất mở cửa đi vào.
Không đợi Lệnh Hồ Thu mở miệng, Hồng Phất đã đi tới trước cửa sổ bẩm báo: “Tiên sinh, Đan bảng đã thay đổi.”
Lệnh Hồ Thu à lên một tiếng, nhìn bên ngoài cửa sổ: “Nhân vật tầm thường thay đổi thì chắc hẳn không gây ra động tĩnh lớn như vậy, có phải là thứ hạng của nhân vật lớn nào thay đổi không?”
Hồng Tụ nghe vậy thì đi tới.
Hồng Phất gật đầu nói: “Tiên sinh đoán không sai, Tông Nguyên đứng thứ bảy trên Đan bảng bị giế t chết, người giết hắn là Triệu Hùng Ca xếp hạng thứ mười bảy trên bảng! Triệu Hùng Ca nhảy lên vị trí thứ bảy, thay thế vị trí của Tông Nguyên, đứng thứ mười thì lên hạng thứ chín, thứ mười một thì lên hạng mười. Mười vị trí đầu thì có ba người thay đổi thứ hạng, cho nên dẫn tới động tĩnh không nhỏ.”
Lệnh Hồ Thu hơi kinh ngạc: “Triệu Hùng Ca? Hắn ta đã nhiều năm không hề tham gia vào chuyện gì, sao lại ra tay với Tông Nguyên?”
Hồng Phất: “Theo như Đan bảng nói đến thì nguyên nhân xếp hạng thay đổi…” Nói đến đây dừng lại một lúc.
Lệnh Hồ Thu và Hồng Tụ nhìn nhau, sau đó nói: “Cứ ấp a ấp úng làm gì, ở đây không có người ngoài, có cái gì không thể nói ra sao?”
Hồng Phất: “Theo như Đan bảng giải thích, thì Mao Lư sơn trang ở quận Thanh Sơn của nước Yến gặp phải tập kích, Tông Nguyên là bên tấn công, Triệu Hùng Ca là bên bị tập kích.”
Trong phòng trở nên im ắng, Lệnh hồ Thu chợt khẽ thở dài: “Lão tam bên kia sao lại tới đúng lúc Tông Nguyên và Triệu Hùng Ca đánh nhau… Lão tam không sao chứ?”
Hồng Phất lắc đầu: “Về phần vì sao Tông Nguyên tập kích Mao Lư sơn trang thì như bình thường đến đây là Đan bảng dừng lạ, không hề nói rõ. Nhưng vừa truyền ra một tin tức cũng gây ra động tĩnh không nhỏ, có thể phỏng đoán được, sau ngày Mao Lư sơn trang bị tập kích, mấy chưởng môn của Phi Hoa các và Chân Linh viện bị bắt sống, bị treo ở trên tường thành của quận Thanh Sơn để thị chúng, đồng thời đại quân Nam châu đột nhiên tấn công Định châu, công kích với nhân mã của triều đình.
“Không biết hai chuyện này có liên quan đến nhau hay không, nhưng bên ngoài đều đang đồn đoán, chủ mưu phía sau màn tập kích Mao Lư sơn trang chính là triều đình nước Yến, chắc hẳn là triều đình nước Yến sẽ rước lấy sự trả thù của Tam gia, bằng không thì Thương Triều tông không có cách nào xúi giục Đại Thiền Sơn làm loại chuyện này. Nếu giải thích theo cách này thì Tam gia chắc chắn là không có việc gì.”
Liên tiếp có những tin tức làm cho người ta cảm thấy bất ngờ, Lệnh Hồ Thu im lặng, quay đầu nhìn chăm chú ra bên ngoài cửa sổ một hồi lâu, rốt cuộc cũng thở dài: “Không có việc gì thì tốt rồi, lão tam càng lúc càng mạnh tay hơn, càng ngày càng chơi lớn, chúng ta không nhúng tay vào được, tiếp tục duy trì một khoảng cách nhất định không hẳn là chuyện xấu.”
Duy trì một khoảng cách? Tỷ muội hai người cũng không biết nên nói cái gì cho phải, lúc đầu hai bên không thèm quan tâm đ ến mặt mũi, cũng đã cắt đứt mối quan hệ, nhưng dằn vặt tới dằn vặt lui lại biến thành vương vấn không dứt được.
Đối với tiên sinh mà nói thì cũng đã dần dần chấp nhận phần kết nghĩa kia, lần trước Ngưu Hữu Đạo bên kia gửi tin tức hỏi tình hình của Bách Lý Yết, tiên sinh ngay lập tức thu xếp tình hình rồi hồi đáp lại.
Nhưng đối với tỷ muội các nàng mà nói, Ngưu Hữu Đạo chính là một ký ức không dám nghĩ lại, làm làm gì được người ta thì nên tránh xa xa, tốt nhất là sau này cả đời không qua lại với nhau.
Nhưng cũng không biết là làm thế nào, bên này đối với Ngưu Hữu Đạo chính là không thể thân cận được mà cũng không thể thoát ra được, bây giờ người ta có thể bám sát bất cứ lúc nào, chắc hẳn là tiên sinh sẽ không bài xích. Hai người mờ hồ cảm thấy hai bên qua lại với nhau thì quyền chủ động dường như hoàn toàn nằm trong tay Ngưu Hữu Đạo.
Hơn nữa, có thể tránh được tai họa phải vào trong nhà lao ở Tề Kinh và thoát khỏi Hiểu Nguyệt các, cũng là một tay Ngưu Hữu Đạo bố trí hết, mặc dù bên ngoài phần lớn là người không biết gì về những tin đồn, nhưng người bên Tề Kinh và Hiểu Nguyệt các đều biết nội tình, có thể nói là Ngưu Hữu Đạo đã từng niệm tình kết nghĩa, cũng có thể nói là vĩnh viễn không phụ tình kết nghĩa này. Nói rằng chuyện trước kia đã qua thì cho nó qua đi, chuyện sau này, Ngưu Hữu Đạo gây thù chuốc oán quá nhiều, bọn họ cũng phải chịu ảnh hưởng theo.
Trước kia, tỷ muội hai người vẫn không nhận ra, sau này dần dần mới cảm thấy bên này thực ra đã bị một bàn tay vô hình Ngưu Hữu Đạo không chế rồi, căn bản là không có cách nào thoát khỏi.
Bởi vì bài xích Ngưu Hữu Đạo nên hai người không khỏi nghĩ lệch lạc về hắn và đã từng nhắc nhở Lệnh Hồ Thu.
Nhưng Lệnh Hồ Thu cũng nói hai người suy nghĩ quá nhiều, bắt đầu từ lúc chúng ta rơi vào đại lao thì không còn có giá trị để lợi dụng nữa rồi, đã không có tiền lại không có thế, người ta cũng không thiếu người thay hắn chém chém giết giết, có đáng phải hao tâm tổn sức để lợi dụng chúng ta không?
Hai nữ nhân nghĩ lại cũng đúng, có một điều không thể không thừa nhận, bên này đã từng làm như vậy đối với Ngưu Hữu Đạo, mà sau này hắn dùng hai chữ “nhân nghĩa” để đối xử lại với bên này, khiến cho bọn họ thật sự không còn lời nào để nói, nếu mà còn nghĩ nhiều nữa thì chẳng khác nào lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử.
“Thu dọn một ít đi, chúng ta cũng nên đi rồi, thông báo cho các huynh đệ chuẩn bị rời khỏi.” Lệnh Hồ Thu đưa tay ra đóng cửa sổ, quay người phân phó một câu.
Hồng Tụ thử hỏi một tiếng: “Đi đâu?”
Lệnh Hồ Thu: “Quay về nước Tấn làm lại từ đầu đi.”
“Rõ!” Hai nữ nhân đáp lại, mỗi người tự đi chuẩn bị, nhưng trong lòng đều thở dài, cuối cùng vẫn không lựa chọn Nam châu ở nước Yến.
Bên này dưới sự trợ giúp của Ngưu Hữu Đạo, đã không tốn bất cứ thứ gì mà sáng lập lên một môn phái, tên là Thiên Địa môn, ngụ ý là sau khi tách rời khỏi Hiểu Nguyệt các từ nay về sau trời cao đất rộng.