Nhưng sau khi lão ta đi theo hai người Toàn, Huệ đến Nam Châu, tất cả đều thay đổi.
Ngưu Hữu Đạo và hai người kia đã trở thành huynh đệ kết nghĩa. Bọn họ nói rằng đã thu xếp ổn thỏa phía Ngưu Hữu Đạo rồi. Sau đó, hai người lại lấy lý do là Nam Châu đánh chiếm ba quận của Định Châu, rồi hỏi ngược lại Ngô Công Lĩnh là Nam Châu sao có thể giúp triều đình bình định? Triều đình muốn đưa Ngưu Hữu Đạo vào chỗ chết!
Ngô Công Lĩnh bị lừa như thế, lập tức không kiêng dè nữa.
Kết quả là, mâu thuẫn nội bộ Đồng Tiên Các bùng nổ, vợ chồng chưởng môn Khúc Vân Không bị đệ tử trong phái lật đổ. Không có Đồng Tiên Các bảo vệ, Ngô Công Sơn bị người ta hạ độc mà chết. Ngô Công Lĩnh không thể giết người bằng đao kiếm vì sợ là dấu hiệu giết người quá rõ ràng. Đối với lão ta, làm như vậy chung quy chính là giết huynh trưởng của mình.
Sau đó, dưới sự giúp đỡ của Đồng Tiên Các, Ngô Công Lĩnh thuận lợi tiến hành cuộc thanh trừng nội bộ cấp tốc.
Đây cũng nguyên nhân thật sự giải thích tại sao trước đây Thương Châu không tạo phản, mà lại tạo phản sau khi hai người Toàn, Huệ vừa trở lại từ Mao Lư sơn trang.
Sau này, vì chặn quân lương, Ngưu Hữu Đạo giở công phu sư tử ngoạm đòi mười triệu. Ngô Công Lĩnh trái lại còn khuyên người của sáu phái hãy thoải mái đáp ứng đưa tiền cho hắn.
Tuy nhiên, đâu dễ gì lấy ra mười triệu như vậy, cũng không có khả năng Ngưu Hữu Đạo đòi bao nhiêu thì cho bấy nhiêu. Hai người Toàn, Huệ nói với Ngưu Hữu Đạo là hai phái bọn họ sẽ gom góp cho hắn năm triệu. Nói cho dễ nghe vậy thôi, chứ thật ra năm triệu đó là do cả sáu phái cùng góp chung. Cũng không phải là một nhà không chi ra được số tiền ấy, mà đây là chuyện của sáu phái, Lăng Tiêu Các và Thiên Nữ Giáo sao có thể gánh vác một mình, nhất định là mọi người phải cùng chia đều, mỗi nhà chưa tới một triệu.
Sau đó nữa, Ngưu Hữu Đạo yêu cầu phản quân Thương Châu đẩy mạnh thế tiến công, Ngô Công Lĩnh cũng dốc sức phối hợp. Lão ta làm vậy cũng là vì nguyên nhân trên.
Vậy mà lúc này lại có tin Nam Châu thảo phạt và bình định, Ngô Công Lĩnh sao có thể không phiền muộn đây?
Trưởng lão Hướng Vô Quang của Vô Thượng Cung lên tiếng: “Ta thấy tên Ngưu Hữu Đạo kia cố tình lừa các người đấy. Lực lượng chủ yếu của ba phái lớn Yến quốc đều được điều động tới biên cảnh làm quân trọng binh phòng thủ, lại còn phải bảo vệ hoàng cung Yến quốc nữa. Vậy thì làm gì còn người có năng lực đến Mao Lư sơn trang bố trí mai phục? Hai vị có thể yên tâm đến đó.”
Nói đùa cái gì vậy? Không phải ngươi mạo hiểm, đương nhiên ngươi có thể đứng nói chuyện không đau thắt lưng rồi (3)! Toàn Thái Phong hừ lạnh trong lòng, liếc mắt: “Hay là ông thay chúng ta đi một chuyến nhé?”
(3) Đứng nói chuyện không đau thắt lưng: cách nói mỉa mai, ý nói chuyện không liên quan đến bản thân thì nói gì mà chẳng được.
Hướng Thiên Quang cười khan: “Ta lại không phải là huynh đệ kết nghĩa của hắn.” Ông ta sao có thể chui đầu vào nguy hiểm được, nhỡ đâu thật sự có bẫy thì biết phải làm sao?
Nhắc đến chuyện kết nghĩa, Toàn Thái Phong và Huệ Thanh Bình cũng buồn bực. Để xúi giục Ngô Công Lĩnh phản Yến, hai người đã làm ầm lên khiến mọi người đều biết, có lẽ không bao lâu nữa người khắp thiên hạ cũng biết luôn. Tin Nam Châu thảo phạt vừa truyền ra, hai người họ đã hối hận xanh ruột, có cảm giác lấy đá đập vào chân mình.
…
“Yến quốc sắc phong Thương Triêu Tông làm Bình Định đại tướng quân ư?”
Bên trong doanh trướng cạnh bờ sông, La Chiếu ngồi sau bàn sách. Nghe tin báo, gã ta chậm rãi đứng dậy, nhìn chằm chằm Văn Du trước mặt với ánh mắt tràn đầy kinh ngạc. Văn Du chính là người vừa báo tin.
Văn Du gật đầu, đưa tình báo trong tay cho gã ta.
La Chiếu gấp gáp cầm lấy tình báo, đọc tỉ mỉ một lượt, hỏi: “Nhưng tin tức là do Nam Châu bên kia truyền ra, còn Yến đình vẫn chưa chiêu cáo thiên hạ. Tin này là thật ư?”
Văn Du: “Có lẽ không sai đâu ạ. Thám tử bên Nam Châu đã phát hiện quân Nam Châu được điều động với quy mô lớn. Cũng có tin tướng sĩ từ biệt người nhà đều phải đi bình định và tiêu diệt phản quân Thương Châu.”
La Chiếu: “Mông Sơn Minh tuổi cao sức yếu, ông ta sẽ theo quân xuất chinh hay là ở lại trấn thủ Nam Châu?”
Văn Du: “Có thanh bảo đao Mông Sơn Minh ở đó, với thế cục trước mắt, nếu Nam Châu thật sự muốn xuất chinh thì tất nhiên sẽ phải nỗ lực hết mình, nên là ông ta sẽ theo quân xuất chinh. Cho dù Mông Sơn Minh ở lại trấn thủ Nam Châu, ông ta cũng sẽ không ngoảnh mặt làm ngơ trước tình hình cuộc chiến, cũng không thể không trao đổi tin tức với Thương Triêu Tông.”
Văn Du giỏi phân tích thế cục. Tựa như lúc trước, hắn ta đánh giá Mông Sơn Minh và Hồ Diên Vô Hận là có đạo lý riêng của mình. Đây cũng là nguyên nhân La Chiếu coi hắn ta là phụ tá tâm phúc của mình. Hắn ta có thể cho La Chiếu những ý kiến tham khảo có giá trị.
Nghe những lời này, La Chiếu khẽ vuốt cằm tán thành. Gã ta xoay người đi tới trước tấm bản đồ, nhìn vào trận địa, từ từ nói: “Ngô Công Lĩnh giao chiến với Mông Sơn Minh, sợ là phiền toái. Không biết Ngô Công Lĩnh có thể chống đỡ được mấy trận đây? Dù Yến đình có muốn cản trở Nam Châu thì cũng sẽ không ra tay vào lúc này.”
Văn Du: “Có một điểm có thể khẳng định, đó là năm vùng chư hầu không hề muốn phục tùng mệnh lệnh, đều muốn bảo tồn thực lực. Lúc này Yến đình bỏ qua hiềm khích mà dùng Nam Châu cũng vì điểm này. Năm vùng chư hầu không phối hợp, bây giờ Ngô Công Lĩnh kêu gọi và tập hợp hai triệu quân, chỉ dựa vào một vùng Nam Châu mà muốn tùy tiện giải quyết Ngô Công Lĩnh thì sợ là quá sức.”
La Chiếu lại không nghĩ vậy. Gã ta nhìn chăm chú vào bản đồ, lắc đầu nói: “Hai triệu quân phần lớn là đám người ô hợp, cho dù là quân của một vùng Nam Châu cũng chưa chắc có thể làm gì được thuộc hạ của Mông Sơn Minh. Quân của Ngô Công Lĩnh liên tục chiến đấu trong thời gian dài, tướng sĩ đã mệt nhọc, vậy mà chiến tuyến lại mở rộng quá nhanh, chưa hình thành trạng thái công, thủ kết hợp, đó là một vấn đề lớn. Lập tức liên hệ với Ngô Công Lĩnh bên kia, bảo lão ta thu hẹp chiến tuyến, tập chung thực lực, lấy thủ làm chính, chỉ cần có thể ngăn chặn và kéo dài đã là thắng lợi. Phía Ngô Công Lĩnh nhiều quân như vậy, Yến quốc không chống đỡ được bao lâu đâu!”
Văn Du hơi do dự: “Đại Đô Đốc, lần trước chúng ta bảo Ngô Công Lĩnh thu lại binh lực nhưng bị lão ta châm chọc. Lần này lão ta sẽ nghe ư?”
La Chiếu quay đầu: “Lão ta cũng được xem là một lão tướng, chẳng lẽ không cảm thấy nguy hiểm sao? Lão ta không nghe, ta cũng phải nhắc nhở, cùng lắm là lại bị châm chọc một lần nữa mà thôi!”
“Vâng!” Văn Du nhận lệnh rời đi.
…
Non sông tươi đẹp, trong liên doanh đại quân có lác đác vài con ngựa chiến đang ăn cỏ, uống nước ven hồ. Cảnh tượng hài hòa, an lành, trái ngược với tình hình chiến tranh cấp bách.
Thứ sử Hạo Châu Tô Khải đang cùng trưởng lão Tiêu Dao Cung Thi Thăng thong thả đi dạo ven hồ.
Thi Thăng cũng mới đến đây thôi. Ông ta đích thân đến trấn giữ nơi này. Ba phái lớn của Yến quốc và năm vị chưởng lão của năm vùng chư hầu có liên quan đều đến đây trấn giữ.
Lần trước liên tiếp thua trận, bây giờ Nam Châu lại xuất binh, đó là dư lực cuối cùng của Yến quốc, vì vậy ba phái lớn phải cẩn thận chống đỡ, thúc giục năm vị trưởng lão đích thân tới đây.
Sau một hồi trò chuyện khách sáo, Tô Khải Đồng nói: “Ta nghe tin triều đình đã phong Dung Bình quận vương làm Bình Định đại tướng quân, truyền lệnh cho binh mã các vùng đi bình định. Tin tức này có thật không?”
Thi Thăng chắp tay dạo bước, vuốt cằm nói: “Đúng là có chuyện này. Ta đích thân tới đây là để nói chuyện này đấy. Chuyện liên quan đến vận mệnh quốc gia, cũng liên quan tới tương lai của mọi người, lần này chúng ta phải phối hợp thật tốt đó!”
Tô Khải Đồng tâm tình phức tạp. Năm ấy ông ta theo Ninh vương, không ngờ hôm nay lại phải nghe lệnh của con trai Ninh vương, nhất là lá thư mà Mông Sơn Minh gửi tới lúc trước. Có lẽ trong lòng hơi kích động, ông ta gằn giọng, kiên quyết đảm bảo: “Thi Trưởng lão yên tâm, tướng sĩ Hạo Châu nhất định sẽ toàn lực phối hợp!”
Thi Thăng đi chân trần trên thảm cỏ xanh, bước chân dừng lại, “hừ” một tiếng, nhíu mày, quay đầu nhìn Tô Khải Đồng: “Khải Đồng à, ta nói là để cho ông phối hợp thật tốt, nhưng dường như ông không hiểu ý của ta.”