Trước đó, quả thực Tô Khải Đồng không hiểu, nhưng ngược lại lúc này ông ta đã hiểu rồi. Ông ta ngập ngừng hỏi: “Ý của Thi trưởng lão là?”
Thi Thăng nói: “Nếu Thương Triêu Tông lệnh cho binh mã Hạo Châu của ông đánh tiên phong, liệu ông có thật sự không để ý sống chết của các huynh đệ cấp dưới, để cho bọn họ đổ máu phía trước hay không? Ta đã nói với ông, cũng đã nói với bốn vị chư hầu khác, nếu Thương Triêu Tông ra lệnh như vậy thì sẽ có nghe theo sao? Người khác không nghe, ông lại bán mạng hả? Ông đã từng nghĩ đến hay chưa, các huynh đệ của ông rất nhiều người cũng có nhà, có người thân, biết bao người thân của họ ngóng trông con trai, trượng phu, phụ thân và huynh đệ của mình sớm ngày trở về nhà bình an? Thân là chủ soái, ông phải chịu trách nhiệm với mọi người, không thể hành động theo cảm tính được!”
Lời này rất có lý, cũng thật là dạt dào tình cảm. Tô Khải Đồng xác nhận ý tứ của Thi Thăng, nhưng những lý do này không thể sáo rỗng như vậy được. Ông ta vẫn hơi chần chờ: “Thi Trưởng lão, Thương Triêu Tông từ thời niên thiếu đã theo phụ thân xuất chinh, không phải là vật trang trí đâu. Mông Sơn Minh càng là kiểu người quân lệnh như núi, có lệnh ắt phải làm theo. Từ trước tới giờ, hắn luôn trị quân nghiêm khắc, dám cãi quân lệnh của hắn sẽ không có quả ngon để ăn đâu!”
“Trị quân nghiêm khắc?” Thi Thăng cười ha hả như thể đang nghe chuyện cười: “Quân Hạo Châu là của hắn đấy à? Đến lượt hắn tới trị chắc? Muốn trị thì trị quân của hắn thôi, chứ binh mã năm vùng chư hầu ấy hả, ông cứ chờ xem mà coi, xem ai sẽ nghe hắn.”
Tô Khải Đồng nhíu mày: “Nếu vậy thì triều đình cần gì phải cho hắn binh quyền hiệu lệnh binh mã các vùng chư hầu?”
Thi Thăng đưa tay vỗ nhẹ lên ngực Tô Khải Đồng, cười nói: “Khải Đồng à, lẽ nào ông thật sự nghĩ rằng triều đình sẵn lòng trao binh quyền cho hắn ư? Chuyện bất đắc dĩ thôi! Nam Châu muốn chiến, vì để cho hắn xuất binh nên đành phải trao binh quyền cho hắn thôi.”
Tô Khải Đồng nghi ngờ: “Không trao đổi thống nhất với ba phái lớn, không xác nhận các vùng chư hầu sẽ phối hợp xuất binh hay không, đó chỉ là thủ đoạn thôi sao?”
Thi Thăng xua tay: “Cũng chẳng phải là thủ đoạn gì đâu. Việc không có lợi thì ai làm? Muốn cái danh Bình Định đại tướng quân này thì phải giành được công đầu. Theo lời cung chủ, Thương Triêu Tông muốn lấy lại chức vị thân vương đã mất của mình, đây chính là điều kiện của Nam Châu bên kia. Cung chủ đã đồng ý rồi, sau khi xong việc hắn sẽ bị triều đình tước chức vị thân vương.”
“Có mấy lời ta không ngại nói rõ. Trước đây giữ lại thực lực là vì bức ép Nam Châu phải xuất binh. Khải Đồng à, ta cũng là vì muốn tốt cho ông thôi. Nếu không thì ông cứ liều mạng đi, cũng để binh mã của nông liều mạng cùng. Nếu không còn binh, vậy thì sau này binh quyền của ông cũng mất. Không có binh mã trong tay, ông sẽ mất đi Hạo Châu. Đến lúc đó, những tướng sĩ máu nhuộm sa trường mới đáng thương làm sao, bọn họ phải trơ mắt nhìn kẻ khác chiếm lợi, chết không nhắm mắt!”
“Có câu “vô dục tắc cương” (1). Chúng ta không cần công lao, cũng không cần ban thưởng. Huống chi triều đình cũng sẽ không thật sự ban thưởng cho chúng ta cái gì. Thương Kiến Hùng còn có thể thưởng cho ông thêm một địa bàn một châu nữa ư? Chúng ta chỉ cần đứng một bên cổ vũ là được. Nếu Nam Châu muốn, vậy thì để Nam Châu đi xông pha chiến trận là được rồi. Chờ thế cục ổn định, năm vùng chư hầu lại cùng nhau thu dọn tàn cục, không uổng phí chuyện gì. Bảo vệ Đại Yến, cũng bảo vệ lợi ích của tất cả các tướng sĩ Hạo Châu, mọi người giành được thắng lợi, khải hoàn trở về, vui vẻ đoàn tụ với người nhà, như vậy có gì không tốt đâu? Ông hiểu ý ta không?”
Tô Khải Đồng muốn nói lại thôi: “Ta hiểu ý của Thi trưởng lão, nhưng mà…”
Thi Thăng lạnh lùng liếc mắt lườm ông ta: “Nhưng nhị cái gì?”
Tô Khải Đồng thở dài: “Yên Sơn Minh, Tề Vô Hận không phải là hư danh! Ta đã từng dưới trướng Mông Sơn Minh nhiều năm, chưa đến mức hiểu thấu ông ta, nhưng ông ta là hạng người như thế nào thì ta lại rõ ràng. Ông ta một danh tướng, tuyệt đối không phải hư danh. Ông ta không ra tay thì thôi, một khi ra tay ắt sẽ phong quyển tàn vân (2). Hư danh Bình Định đại tướng quân không giống với phong cách của ông ta, ông ta thật sự muốn bình định thì sẽ không để ý đến hư danh gì đó đâu. Vì vậy, ta cứ cảm thấy chuyện Nam Châu muốn quyền hiệu lệnh Bình Định đại tướng quân không đơn giản như vậy.
(2) Phong quyển tàn vân: gió cuốn mây tan, ý là diệt sạch quân thù.
Thi Thăng không cho là đúng, cười khẩy: “Yên Sơn Minh, Tề Vô Hận. Hừ hừ, danh tiếng lẫy lừng thật đấy! Ngoại trừ Cửu Đại Chí Tôn (3) ra, ai dám nói ra những lời ngông cuồng như vậy? Không biết trời cao đất rộng, thật đúng là nực cười! Lời đồn linh tinh mà thôi, bọn trẻ con truyền tai nhau đó, sao có thể xem là thật được? Khải Đồng à, ông nghĩ nhiều rồi, cứ coi như gió thổi ngoài tai đi, chỉ cần làm tốt việc của mình là được, hiểu chưa?”
(3) Cửu Đại Chí Tôn: chín vị hoàng đế.
Tô Khải Đồng than thở trong lòng. Ngô Công Lĩnh là cái thá gì, làm gì có chuyện ông ta tình nguyện bỏ xuống cái danh “bại tướng dưới tay” trước mặt Ngô Công Lĩnh?
Nhưng hiện thực thật khiến người ta bất đắc dĩ, ông ta bất lực không biết phải làm sao, chỉ có thể nghe theo: “Vâng, ta hiểu ý của Thi trưởng lão. Có Thi trưởng lão đích thân trấn thủ, nhất định sẽ không có sai lầm!”
Ngụ ý là, ngươi ở đây đích thân trấn thủ thì có gì phải lo lắng đâu.
Thi Thăng gật đầu, vỗ lên vai ông ta, vẻ mặt hài lòng, sau đó chắp tay tiếp tục đi về phía trước: “Khải Đồng à, đợi tới khi việc lớn đã thành, trở lại Hạo Châu, ông nạp thêm mấy phòng thiếp thất, sinh thêm vài đứa, xem có thể sinh được đứa bé nào thích hợp với việc tu luyện hay không. Đến lúc đó, ta sẽ ra mặt mời đứa bé đó tới Tiêu Dao Cung bồi dưỡng.”
“Cảm ơn Thi trưởng lão quan tâm!”
…
“Bệ hạ!”
Trong hoàng cung Triệu quốc, bên cạnh cây cầu nhỏ có dòng nước chảy qua, Hải Vô Cực lẳng lặng đứng đó, Đại đô đốc Bàng Đằng đi tới hành lễ.
Hải Vô Cực “ừ” một tiếng, vẻ mặt lạnh nhạt: “Nam Châu muốn xuất binh bình định, Triệu quốc ta muốn xem sách lược hao tổn của bọn họ có sụp đổ hay không.”
Bàng Đằng nói: “Còn phải xem tình hình chiến đấu như thế nào đã. Ngô Công Lĩnh kêu gọi và tập hợp hai trăm người, năm vùng chư hầu không chịu góp sức, chỉ dựa vào sức của một vùng Nam Châu thì quá khó khăn. Hàn Tống có thể xuất binh bất cứ lúc nào.”
Hải Vô Cực quay đầu lại: “Quả nhân không hiểu rõ Thương Triêu Tông. Nhưng Mông Sơn Minh mà Bàng lão tướng cũng dám xem thường ư?”
Bàng Đằng rũ mắt cụp mi, buồn bực nói: “Huynh trưởng của thần chết trong tay ông ta, thần đâu dám xem thường. Cho dù ông ta có thể thuận lợi bình định và tiêu diệt phản loạn, khiến cho Hàn Tống không dám tùy tiện xâm phạm Yến quốc nữa, nhưng lần hao tổn này đối với Yến quốc là họa vô đơn chí, tổn thương nguyên khí nặng nề, chiến loạn cuốn sạch qua các vùng, trăm nghề điêu linh, người người lưu lạc, không thể khôi phục lại trong khoảng thời gian ngắn được, đây là một lợi thế. Triệu quốc phát tài tại chỗ, không dưng có được những tài nguyên này, đây cũng là một lợi thế. Đội quân tinh nhuệ của Nam Châu đã bị điều đi bình định, trong khoảng thời gian ngắn khó có thể trở về, Kim Châu ít đi một chỗ dựa. Hàn quốc và Yến quốc giằng co, ốc còn không mang nổi mình ốc. Những tài nguyên mà bệ hạ tặng không cho bọn họ có thể thuận thế lợi dụng để thu phục Kim Châu. Đây lại là một lợi thế nữa. Có ba lợi thế này, cho dù không thể khiến các nước tiếp tục hao tổn, nhưng Triệu quốc cũng không mất gì.”
Hải Vô Cực buông tiếng thở dài. Nếu có cơ hội ăn được miếng thịt béo to hơn, đương nhiên ông ta không muốn để vuột mất. Nhưng nếu không có cơ hội, thì cũng chỉ có thể ăn tạm thôi. “Lão tướng quân nói không sai, nếu trong lòng lão tướng quân đã có tính toán, vậy thì hãy chuẩn bị giành lại Kim Châu đi. Về phía triều đình, quả nhân sẽ ứng phó.”