Huệ Thanh Bình ừm một tiếng: “Ta đương nhiên không thể biết được nguyên nhân rõ ràng bằng chàng.”
“Haha…” Ban đầu, Ngô Công Lĩnh chỉ hơi mỉm cười, sau đó ngửa mặt lên trời cười to, vỗ bàn tán dương: “Ông trời đúng là giúp ta! Ngay cả ông trời cũng muốn giúp ta. Haha…”
Có một số việc, mặc dù Huệ Thanh Bình không hiểu nhưng sự việc đột ngột lần này, bà ta lại hiểu rõ, chỉ cần không ngốc là có thể thấy thôi.
Phiêu Miểu các đột nhiên ra lệnh đóng băng chiến tranh, cưỡng chế các bên duy trì hiện trạng không được vọng động can qua, quả thật đã giúp cho Ngô Công Lĩnh nhặt được tiện nghi rất lớn. Đơn giản thôi, chuyện lần này rất thích hợp với hành động của Ngô Công Lĩnh, giống như được sinh ra cho nhau.
Phiêu Miểu các ra lệnh, ai cũng không dám đánh. Nước Tống không dám đánh, nước Yến không dám đánh, nước Hàn cũng tương tự.
Đương nhiên, cho dù nước Hàn muốn đánh cũng đánh không được. Trừ phi nước Hàn công phá nước Tống hoặc nước Yến trước, khi đó mới có thể đánh sang bên này. Sau khi Phiêu Miểu các đóng băng chiến tranh, chuyện này lại càng không có khả năng phát sinh. Đây chính là cơ hội tốt để Ngô Công Lĩnh mở rộng thế lực địa bàn của mình.
Từ lúc bí cảnh Thiên Đô mở ra cho đến khi đóng lại cần thời gian một năm.
Một địa bàn to như thế, Ngô Công Lĩnh cũng đã hãm hại, lừa gạt rất nhiều người, cho ông ta một năm buông tay buông chân để làm, cục diện là có thể tưởng tượng được. Tất nhiên sẽ càng giúp cho Ngô Công Lĩnh khống chế được mảnh đất này.
Thế cục biến thành như vậy, nước Hàn có làm gì đi chăng nữa cũng không làm gì được Ngô Công Lĩnh, không muốn cho Ngô Công Lĩnh quản lý mảnh đất đó cũng không được.
Còn Thiên Nữ giáo thì như thế nào? Khi gửi tin sang bên này, giọng điệu đã lộ ra sự sốt ruột.
Khi ông ta đã ngừng cười, Huệ Thanh Bình lạnh lùng hỏi: “Ý của tông môn là, sợ một mình ta không lo nổi, muốn phái thêm mấy sư tỷ muội đến giúp ta.”
Ngô Công Lĩnh nói: “Chiến sự đã bị đóng băng, có chuyện gì mà lo không nổi chứ?”
Huệ Thanh Bình giải thích: “Đoán chừng có người đỏ mắt trong tông môn, muốn kiếm một chén canh, chàng cảm thấy như thế nào?” Nói xong, bà ta lặng lẽ quan sát phản ứng của Ngô Công Lĩnh.
Ngô Công Lĩnh sửng sốt, sau đó hiểu ra. Người này đang bất mãn, không muốn ai đến chia chén canh với bà ta hết. Lúc này, ông ta đứng lên ôm lấy vòng eo của Huệ Thanh Bình: “Bọn họ nghĩ hay thật, có bản lĩnh thì bọn họ cũng gả cho ta như nàng đi.”
“Móng chó đừng đụng vào ta.” Huệ Thanh Bình gạt tay ông ta ra: “Như vậy cũng tốt, nếu không sợ chết, để ta giúp chàng hỏi một chút.”
Ngô Công Lĩnh vội sửa lại lời nói: “Nói đùa, nói đùa thôi. Chúng ta là vợ chồng, phù sa không chảy ruộng ngoài, sao có thể tùy tiện để người ngoài hưởng lợi chứ. Việc này ta nghe theo phu nhân, phu nhân nói được thì được, nói không được thì không được. Phu nhân muốn thế nào thì thế đó, ta sẽ toàn lực phối hợp. Phu nhân, nàng thấy như thế nào?” Nói xong, cánh tay lại ôm vào vòng eo của bà ta.
Lời này nghe dễ chịu vô cùng, khiến chân mày Huệ Thanh Bình giãn ra, để mặc cho ông ta kéo đi, cũng không phản kháng. Khi mặt đã đối mặt, bà ta lạnh lùng hỏi: “Vậy cứ quyết định như thế?”
“Ta còn có thể không tin phu nhân sao? Cứ quyết định như vậy đi. Phu nhân nói sao làm vậy, được không?” Ngô Công Lĩnh nghiêm mặt nói.
“Cứ như vậy đi.” Huệ Thanh Bình nói xong, liền gạt cánh tay ông ta, xoay người rời đi.
Ngô Công Lĩnh kéo tay bà ta lại: “Phu nhân, là chuyện tốt, cũng nên ăn mừng chút chứ.”
Huệ Thanh Bình hất tay ông ta ra: “Chàng muốn ăn mừng như thế nào là chuyện của chàng, ta mặc kệ.”
“Không cần sắp xếp, cứ như vậy mà ăn mừng.” Ngô Công Lĩnh đột nhiên bước lên, chặn ngang Huệ Thanh Bình, ôm ngang khuỷa tay, cười nói: “Bình thường phu nhân quản rất chặt, không cho ta đụng phụ nữ khác, bắt người ta nhịn gần chết. Hôm nay gặp được chuyện tốt, tại sao phu nhân lại không hầu hạ ta cho thật tốt chứ?”
“Buông ra!” Huệ Thanh Bình giãy dụa, mặt đỏ bừng lên, phát hiện tên điên này lúc vui cũng giày vò bà ta, lúc buồn cũng giày vò bà ta, đúng là làm cho người ta không thể nói nổi. Bên cạnh còn có đệ tử đang nhìn, bảo bà ta sao có thể chịu đựng chứ?
Hai nữ đệ tử đang đứng ngoài cửa nhìn thấy cảnh tượng bên trong, xấu hổ quay đầu đi, làm như không nhìn thấy bất cứ thứ gì.
Ngô Công Lĩnh chết sống không buông, trực tiếp ôm người vào thẳng trong phòng.
Huệ Thanh Bình cũng đã quen với tên đần này, có chịu không nổi cũng là chuyện thường tình, cũng chẳng cảm thấy kinh ngạc, tùy ý giãy dụa một hồi rồi mặc cho ông ta ôm đi giày vò.
…….
Sự việc đã đến nước này rồi, có một số việc đã không còn là bí mật. Ngô Công Lĩnh cưới Trưởng lão Thiên Nữ giáo Huệ Thanh Bình đã được truyền khắp giới tu hành, nhất thời tạo nên một trò cười.
Ngưu Hữu Đạo biết cũng im lặng. Còn có chuyện như vậy sao? Hắn thấy Ngô Công Lĩnh này đúng là chẳng biết ăn kiêng gì cả, đồng thời cũng phục Huệ Thanh Bình.
“Cảm khái cái gì đó?” Quản Phương Nghi cầm mấy tờ giấy trong tay, thấy hắn đang đứng lắc đầu dưới tàng cây, lên tiếng hỏi.
Ngưu Hữu Đạo thở dài: “Đột nhiên có thêm một tỷ phu, chuyện gả cưới lớn như vậy cũng không mời ta uống chén rượu, đúng là nghĩ không ra. Hahah…”
Quản Phương Nghi nhìn đồ trên tay, cũng thở dài: “Còn đang suy nghĩ việc này à?”
Ngưu Hữu Đạo nói: “Thế sự như một ván cờ mới. Ta thật sự xem thường Ngô Công Lĩnh rồi. Vừa mới như chó nhà có tang, bây giờ lại đi đến bước này, ai có thể nghĩ đến chứ? Tốc độ phát triển của ông ta vượt qua dự kiến, người này có thể nói là kiêu hùng.”
Quản Phương Nghi chẳng có lòng dạ nào nhắc đến chuyện này: “Ngươi nên nghĩ lại ngươi đi. Danh sách người tham gia của các nước đến bí cảnh Thiên Đô đều bị Phiêu Miểu các phủ định. Chư quốc vì chiến sự đã giữ lại tu sĩ tinh nhuệ, Phiêu Miểu các cảm thấy không cao hứng về chuyện này, bảo các nước một lần nữa lập lại danh sách.”
Ngưu Hữu Đạo khinh thường: “Lập lại thì lập lại. Chó cắn chó một miếng lông. Việc chẳng liên quan đến chúng ta, chúng ta cứ ở một bên xem náo nhiệt là được.”
Hắn chẳng quan trọng chuyện này. Các nước phái tu sĩ tinh nhuệ tiến vào bí cảnh Thiên Đô càng nhiều càng tốt. Thương Triều Tông và Mông Sơn Minh không bị cản tay, ngược lại có thể buông tay buông chân mà đánh.
Đánh Nam dẹp Bắc đánh tới bây giờ, năng lược tác chiến, điều binh khiển tướng của Mông Sơn Minh và Thương Triều Tông đã được kiểm nghiệm. Thế lực Nam châu đã không phụ lòng kỳ vọng của hắn, mang đến cho hắn lợi ích cực kỳ to lớn. Mấy năm dốc hết tâm huyết xem như đã có hồi báo.
Quản Phương Nghi hừ hai tiếng: “Chó cắn chó? Tầm nhìn của ngài đúng là được mở rộng nhỉ. Chính ngài biến thành một con chó trong đó, ngài vui lắm sao?” Nói xong, liền đưa đồ trong tay ra.
Ngưu Hữu Đạo cau mày: “Có ý gì? Cô đang cầm thứ gì vậy?” Tin tức truyền về cũng không nhiều trang như thế.
Quản Phương Nghi nói: “Trong danh sách tiến vào bí cảnh Thiên Đô có tên ngài.”
Ngưu Hữu Đạo xì một tiếng, hiển nhiên là không tin: “Có chuyện gì thì nói thẳng, đừng đem thứ này mà gạt ta. Vừa cầm hai chục triệu trong tay, lại không vui rồi sao?”
Quản Phương Nghi mở to mắt: “Ngươi không tin?”
Ngưu Hữu Đạo cười ha hả: “Tin cái gì mà tin? Cô hồ đồ thật hay giả hồ đồ vậy? Bí cảnh Thiên Đô chỉ có người trong môn phái là có thể đi vào. Một tán tu như ta vào trong, cũng không đủ gây náo nhiệt.”
Quản Phương Nghi nhìn chung quanh một chút, cuối cùng than thở: “Ta nói ngài này, ta không có làm loạn với ngài. Lần này xảy ra chuyện rồi, thật sự đã xảy ra chuyện. Phiêu Miểu các chẳng những bảo các nước lập ra danh sách, mà còn tăng thêm danh ngạch một ngàn tán tu tiến vào bí cảnh Thiên Đô. Việc này đã được truyền đi trong giới tu sĩ, đang sôi sùng sục kìa. Nghe nói cũng vì nguyên nhân chiến sự, nói các nước hao tổn tu sĩ tinh nhuệ quá nhiều, sợ ảnh hưởng đến chuyện tiến vào bí cảnh Thiên Đô, vì thế Phiêu Miểu các đã bảo các nước cử ra một ngàn tán tu tinh nhuệ. Trong danh sách tán tu đề cử có ngài, đồng thời cũng đã dán thông báo chứng thực.”