Ngưu Hữu Đạo lắc mình đáp xuống cạnh tu sĩ Phiêu Miễu các kia. Người kia đứng trên tảng đá, từ trên cao nhìn xuống Ngưu Hữu Đạo, nói:
“Ngưu Hữu Đạo, chuyện gì?”
Xong y giương mắt nhìn đám người nước Yến một cái.
Ngưu Hữu Đạo nở nụ cười, xem ra trận đánh ở Thiên cốc không uổng công, lại biết mình là ai. Hắn chắp tay nói:
“Không dám trèo cao tiền bối, chỉ là có chút chuyện không hiểu rõ, muốn nhờ tiền bối dạy cho một hai?”
Được vị Ngưu Hữu Đạo đại danh đỉnh đỉnh đây gọi là tiền bối, tu sĩ kia đúng là có cảm giác vui sướng khá tốt, có điều vẫn trầm giọng nói:
“Không nên hỏi thì đừng hỏi.”
Ngưu Hữu Đạo vội hỏi:
“Tiền bối yên tâm, vãn bối tuyệt không hỏi những chuyện không nên hỏi kia, chỉ muốn hỏi thăm, mọi người đều không mang thức ăn đi vào, vậy thứ ở trong này có thể ăn được không?”
Nghe thấy chuyện như vậy, tu sĩ kia cũng thuận miệng đáp:
“Ngươi ăn linh chủng kia rồi đương nhiên sẽ không có vấn đề gì, chỉ cần không ăn thứ có độc. Tất cả sẽ giống như bên ngoài, không có ảnh hưởng gì. Trước khi người đi vào đây mà không làm rõ chuyện như vậy sao? Còn phải đợi đến lúc này mới hỏi ta? Ngươi hỏi họ không được sao? Ngươi tuyệt đối đừng nói là mỗi người đi vào trước lại không có ai hiểu bất kỳ điều gì trong bí cảnh.”
Y nhấc cằm về phía người khác của nước Yến.
Đám người nước Yến cũng đang khó hiểu, không biết hai người đang nói chuyện gì.
Ngưu Hữu Đạo than thở:
“Lúc trước vốn không nghĩ là mình sẽ tới đây, tin tức vừa tới quả thực quá đột ngột. Lúc đó tình huống của vãn bối đặc biệt, chính đang lảng tránh ít chuyện, quả thực chưa kịp hiểu rõ. Sau này đúng là có hỏi họ một chút, nhưng họ đều mang ý xấu riêng, vãn bối quả thực không yên lòng, cảm thấy nên hỏi tiền bối một chút mới có thể yên tâm. Tiền bối, nước ở đây có thể uống không?”
Tu sĩ kia nói:
“Chỉ cần dùng linh chủng, ăn ăn uống uống đều giống nhau.”
Ngưu Hữu Đạo:
“Bọn họ nói, sau khi đi vào, các tiền bối phải đợi một năm không ra được. Lẽ nào các tiền bối cũng ăn uống như chúng ta?”
Tay hắn như có vẻ vô tình làm động tác dẫn hướng, chỉ xuống dòng suối trước mắt.
Tu sĩ kia không nhịn được nói:
“Chung quanh đây chỉ có một dòng suối này, chúng ta phải thủ ở đây, không ăn uống ở đây thì ăn uống ở đâu? Yên tâm, chỉ cần ngươi không chết trên tay của người khác thì ăn không chết được ngươi đâu. Được rồi, nên làm gì đi làm đi, đừng dông dài.”
Nhanh chóng hỏi được vấn đề mình muốn biết, Ngưu Hữu Đạo nuốt lại lời giải thích khác đã ấp ủ trong lòng, không nhiều lời nữa, chắp tay cáo từ:
“Cảm ơn tiền bối đã chỉ giáo! Ôi, ta sợ là không có cơ hội sống sót trở về.”
Hắn lắc đầu, xoay người đi.
Nghe hắn nói thê thảm như vậy, mà chuyện của Ngưu Hữu Đạo bây giờ cũng không phải bí mất gì, tu sĩ kia cũng hơi đồng tình, cảm thấy vị này quả thực có lẽ không thể sống mà về được.
Ngưu Hữu Đạo trở lại cạnh tu sĩ nước Yến nói:
“Đi thôi.”
“Ngươi thực sự quen người kia?” Nghiêm Lập vẫn khó tin, hỏi.
Đừng nói ông ta, ngay cả những người khác cũng nhận ra, Ngưu Hữu Đạo nói chuyện với tu sĩ kia thấy thế nào cũng không giống như người quen.
Ngưu Hữu Đạo ha ha nói:
“Đùa thôi mà, muốn mời người ta giúp một phen, bị từ chối.”
Mọi người suýt nữa trợn trắng mắt. Nghiêm Lập vừa bực mình vừa buồn cười, đang muốn bảo mọi người tiếp tục chạy đi, lại thấy đằng sau có một đám người tới, là tu sĩ nước Vệ.
Song phương gặp nhau, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi. Bên tu sĩ nước Vệ dường như có người rất mừng rỡ lao ra, không phải ai khác, chính là Ngụy Đa.
Ngụy Đa là tu sĩ nước Vệ, lúc xuất phát đã đi cùng tu sĩ nước Vệ.
Lúc ở Thiên cốc, Ngụy Đã đã muốn tìm Ngưu Hữu Đạo, nhưng bị người khác ngăn cản, là Tây Môn Tình Không.
Ngụy Đa là đại biểu của Thượng Thanh tông, mặc kệ cá nhân Ngụy Đa có ý kiến gì, trước khi xuất phát, Đường Nghi đã tìm Tây Môn Tình Không, hi vọng Tây Môn Tình Không có thể chăm sóc một chút. Dù sao Ngụy Đa cũng là đệ tử của cha Tây Môn Tình Không, về tình về lý đều thể để Ngụy Đa xảy ra chuyện.
Mặc kệ bên nào có quan hệ thân cận với Huyền Vi hơn, dù sao cũng đều là người bên cạnh Huyền Vi. Một Ngụy Đa không liên quan gì đến lợi ích, Tây Môn Tình Không đã đồng ý.
Ngưu Hữu Đạo vừa đến Thiên cốc đã xảy ra chuyện, Tây Môn Tình Không không hy vọng Ngụy Đa bị cuốn vào nên đã ngăn cản y.
“Đạo gia!”
Ngụy Đa vẻ chờ đợi, gọi Ngưu Hữu Đạo một tiếng.
Trước đây thấy Ngưu Hữu Đạo là gọi “Chưởng môn”, sau đó phát hiện Ngưu Hữu Đạo không thích cách gọi kia, y liền đổi giọng.
Nhưng Ngưu Hữu Đạo vừa nhìn thấy Ngụy Đa liền phiền, đụng phải người như Ngụy Đa sẽ khiến hắn không biết phải đối xử thế nào.
Bạn bè có cách đối xử của bạn bè, người bình thường có cách đối xử của người bình thường. Với kẻ địch thì có thể đối phó mà không chừa thủ đoạn nào, nhưng người như Ngụy Đa thì phải làm sao?
Không phải bạn bè, nói là người bình thường lại có chút quan hệ với hắn, cũng không phải kẻ địch, không phải quan hệ cấp trên cấp dưới, mà Ngụy Đa lại luôn tỏ thái độ như một con cún tuyệt đối trung thành.
Nếu như Ngụy Đa đồng ý thoát khỏi Thượng Thanh tông, Ngưu Hữu Đạo có thể còn suy tính một chút, nhưng quan trọng là Ngụy Đa này thẳng thắn nói rằng không thể rời Thượng Thanh tông.
Người vừa đến Thượng Thanh tông đã coi kẻ bị Thượng Thanh tông này như chưởng môn là kiểu gì? Ngươi nhớ ta thì làm sao? Ta lại phải làm thế nào?
Nhưng Ngưu Hữu Đạo cũng hiểu rất rõ ràng, Ngụy Đa thật sự đối xử tốt với hắn. Ngươi nổi nóng với người ta cũng vô dụng, đánh chửi gì cũng được, người ta tùy tiện cho ngươi xử lý, lại còn giữ nguyên cái vẻ không thèm oán hận một lời. Người như thế có phải bị bệnh?
Thật phiền! Đụng với người như thế, phiền chết đi mất, cho nên Ngưu Hữu Đạo rất ghét Ngụy Đa.
“Đi!” Ngưu Hữu Đạo đánh tiếng với mọi người, ước gì mau chóng bỏ lại Ngụy Đa, mắt không thấy tâm không phiền.
Ai ngờ Ngụy Đa tha thiết mong chờ nhìn theo.
Sau lưng Ngưu Hữu Đạo như có con mắt mọc ra, bỗng xoay người, chỉ Ngụy Đa, hét lớn một tiếng. Tiếng hét lớn đến mức tu sĩ nước Vệ cũng có thể nghe thấy:
“Nếu người này còn đi theo, lập tức làm thịt cho ta!”
Ngụy Đa há hốc mồm đứng tại chỗ.
Y mong mỏi nhìn theo đám Ngưu Hữu Đạo phi vút đi.
Đám người của nước Vệ đi tới. Trưởng lão Mộc Ứng Cao của Linh hư phủ nói:
“Ngụy Đa, ngươi là tu sĩ nước Vệ, nếu muốn đi cùng người ngoài, không muốn nghe nước Vệ hô hào, bây giờ có thể đi.”
Nói ra lời này, hiển nhiên ông ta bất mãn với hành vi tự ý cách đội vừa rồi của Ngụy Đa.
Ngụy Đa lúng túng. Đúng là y muốn đi cùng Ngưu Hữu Đạo, nhưng Ngưu Hữu Đạo lại không muốn, đuổi theo liền muốn giết y. Nếu một mình rời khỏi đội ngũ nước Vệ, chỉ bằng một mình y, muốn sống tiếp trong bí cảnh Thiên Đô e rằng quá gian nan.
“Ta… Mộc… Mộc trưởng lão…”
Y nói chuyện khó khăn, chậm chạp khó biểu đạt rõ ý của mình. Lúc này, Tây Môn Tình Không đeo kiếm bản to kiểu dáng cổ kính đi ra:
“Y đi theo ta.”
Mộc Ứng Cao à một cái nói:
“Tây Môn Tình Không, chẳng lẽ ngươi cũng muốn thoát ly đội ngũ nước Vệ?”
Tây Môn Tình Không:
“Ông cả nghĩ quá rồi. Muốn tìm kiếm linh chủng, mọi người nên sớm phân tán ra làm. Một đám đông người không nên tụ tập một chỗ mãi. Linh Chủng không có ý nghĩa gì đối với ta, mặc kệ cuối cùng lấy được bao nhiêu, ta cũng sẽ không giữ lại một hạt nào, để hết cho các ngươi.”
Mộc Ứng Cao hừ lạnh, cùng mấy người của nước Vệ đi luôn, ném lại hai người Tây Môn Tình Không và Ngụy Đa.
Ngụy Đa nhìn theo bọn họ rời đi, có chút thất vọng cúi đầu.
Tây Môn Tình Không chậm rãi bước tới trước mặt y:
“Hành vi của ngươi đã khiến họ bất mãn. Cho dù theo họ, họ cũng sẽ không nể mặt ngươi đâu, tất sẽ có lúc bắt ngươi đi mạo hiểm. Sự sống chết của ngươi không quan trọng đối với họ. Tách ra mỗi người đi một ngả cũng không phải chuyện xấu gì.”
Ngụy Đa xấu hổ nói:
“Liên lụy… lụy… lụy đến tiền bối.”