Đi? Thương Thục Thanh vội nói: “Ca đã phái trọng binh mang theo trọng trang vây quanh đây bảo vệ, sẽ không có gì nguy hiểm đâu.”
“Thật sự có tâm hại ngươi thì dù người có ở ngay dưới mí mắt cũng vậy, ta lại hành động không tiện, vẫn sẽ có cách… trọng binh trọng trang bảo vệ nơi này?” Ngưu Hữu Đạo sửng sốt một chút, lại tiếp tục hỏi những người khác: “Chuyện gì xảy ra?”
“Haizz, vương gia và Mông soái cũng là người có tình, đã trực tiếp chống lại người của ba phái lớn…” Quản Phương Nghi kể lại tình hình các tướng sĩ gầm lên như núi kêu biển gầm.
Ai ngờ Ngưu Hữu Đạo nghe xong bỗng nhiên híp mắt, mắt vừa mở ra, không hói hai lời, thẳng thắn nói: “Đi, đi ngay lập tức.” Dứt lời tiện tay sờ sờ bảo kiếm bên cạnh.
Sờ thấy kiếm lại sững sờ, lật lại nhìn, rút một đoạn kiếm ra, trên thân kiếm bốn chữ “Bích huyết đan tâm” vẫn như cũ.
Hắn mắt nhìn Vân Cơ, Vân Cơ khẽ gật đầu: “Đã tìm về lại cho ngươi đấy.”
Ngưu Hữu Đạo đặt chân đứng lên: “Đừng kinh động đến ai, phiền Vân Cơ đưa chúng ta độn thổ rời đi. Sau khi chúng ta rời đi, quận chúa thông báo với vương gia một tiếng, cũng giúp ta thông báo với đám Công Tôn Bố mau chóng rút lui, bảo đám Tư Đồ Diệu mau chóng đưa nhân mã trở về Kim châu….”
Thương Thục Thanh muốn nói lại thôi, gặp nhau còn chưa nói được gì, không dễ dàng gì mới chờ được người ta tỉnh dậy, kết quả vị này thân thể còn chưa khỏe lại đã muốn đi, còn bảo nàng đi nhắn lời, dĩ nhiên là không có ý định mang nàng đi, điều này khiến trong lòng nàng hơi sốt ruột.
“Đạo gia, ta đi cùng người.” Thương Thục Thanh thử đánh tiếng, uyển chuyển từ chối sắp xếp của Ngưu Hữu Đạo.
Trong mắt người khác thì đây chẳng là gì, nhưng nàng đã thực sự lấy hết dũng khí mới có thể nói ra những lời này.
Ngưu Hữu Đạo lại nói với nàng: “Quận chúa yên tâm, cô không phải mục tiêu của một số người nào đó, cô ở lại đây sẽ không sao. Ta đi, vương gia mới an toàn, chỉ khi ta còn chưa rơi vào tay bọn hắn, bọn hắn mới không dám hành động thiếu suy nghĩ với vương gia.”
Những lời này là sự thật, với sức ảnh hưởng của hắn đối với nhân mã Thương hệ, chỉ giết mình Thương Triều Tông cũng vô ích, hắn có thể tùy tiện nâng đỡ Thương Triều Tông thứ hai tới dẫn đầu, cũng chỉ có thể dựa vào nhân mã Thương hệ mới có thể khiến Yến quốc đại loạn, chỉ cần hắn còn, ba phái lớn mới không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Đạo lý Thương Thục Thanh cũng hiểu, nhưng vẫn muốn nói lại thôi, tuy nhiên đối mặt với câu từ chối của hắn, nàng thực sự không có dũng khí mở miệng cự tuyệt lần thứ hai, cũng tự ti mặc cảm.
Muốn hỏi cái này liên quan gì tới tự ti mặc cảm chứ? Vì nàng sẽ đặt tay lên ngực tự hỏi, không nhìn thử xem mình xấu xí chừng nào, có tư cách gì mà tùy hứng chứ?
Thân là nữ nhân, Quản Phương Nghi có thể cảm nhận được tâm tư của nữ nhân, nhìn nha đầu Thương Thục Thanh bà ta thực sự cảm thấy đau lòng thay nàng, muốn nói giúp nàng hai câu, nhưng giờ không phải lúc bình thường, thấy bộ dạng của Ngưu Hữu Đạo rất nghiêm túc, không biết có phải đã có tính toán gì không, muốn nói giúp nhưng lời lại không thể nói ra khỏi miệng.
Kết quả, Vân Cơ một lần nữa độn thổ, mang theo Ngưu Hữu Đạo, Quản Phương Nghi cùng Vu Chiếu Hành rời đi trước.
Dưới mặt đất, một quả cầu tiến lên trong không gian, Ngưu Hữu Đạo đỡ một tay Ngưu Hữu Đạo hỏi: “Đạo gia, có phải người nghi ngờ ba phái lớn muốn động tới người?”
Ngưu Hữu Đạo thở dài: “Vương gia không nên trở mặt với ba phái lớn trước mặt mọi người, đã làm cho ba phái lớn chẳng cách nào xuống đài được rồi.”
Quản Phương Nghi nghi ngờ: “Đại chiến trước mắt, ba phái lớn dám gây chuyện vào lúc này sao?”
Ngưu Hữu Đạo: “Mặc kệ bọn hắn có dám hay không? Giờ ta đang hành động bất tiện, như vậy sẽ có nguy hiểm rất lớn, chẳng lẽ không nên trốn đi trước sao?”
Hắn nói như vậy, Quản Phương Nghi còn có thể nói cái gì, lại hỏi: “Đi đâu?”
Ngưu Hữu Đạo: “Tử Kim động!”
Tử Kim động? Ba người Quản, Vân, Vu cùng nhìn sang, mặt mày đầy kinh ngạc.
Ngưu Hữu Đạo giải thích sơ: “Đã trở mặt với ba phái lớn, hành vi tính sổ của đối phương đã lửa sém lông mày, chẳng qua bị chiến sự tạm thời đè ép lại mà thôi, bây giờ đi đâu cũng không thích hợp, chỉ có đi Tử Kim động, cũng chỉ có nội bộ ba phái mới có thể tự cản tay lẫn nhau.”
Đối mặt với chuyện gia nhập Tử Kim động, dù hắn đã sớm đưa ra quyết định nhưng ít nhiều vẫn có tâm tư đứng nhìn, muốn xem thêm thái độ Tử Kim động, ai ngờ Thương Triều Tông và Mông Sơn Minh đột nhiên hiệu lệnh thiên quân vạn mã cứng rắn chống lại Long Hưu, bức cho hắn không còn đường lui.
Hắn cũng không có ý trách Thương Triều Tông và Mông Sơn Minh, biết hai người cũng vì bảo vệ hắn mới làm ra hành động hơi thiếu ổn thỏa, có vẻ hơi kích động này.
Hắn chỉ tiếc và cảm khái hai người Thương, Mông có qua có lại. không nghi ngờ gì nữa, lần này thế lực Thương hệ đã quyết định hoàn toàn đứng về phía hắn, không có đường lùi, sau này chỉ có thể cùng chung hoạn nạn với hắn.
Giờ hắn đến Tử Kim động là để tránh nguy hiểm cho mình, cũng là để bảo vệ hai người Thương, Mông.
Đầu tiên hắn phải giàn xếp với Tử Kim động, để Tử Kim động kiên quyết tương trợ, mượn tay Tử Kim động áp chế những bàn tay đen đang đưa về phía hai người Thương, Mông.
…
Cung Lâm Sách hơi lo lắng, đi qua đi lại trong lều mình, cũng không biết có nên âm thầm truyền tin báo động cho Ngưu Hữu Đạo không.
Cho dù là ông ta giờ có muốn truyền tin cho Ngưu Hữu Đạo cũng không dễ dàng gì.
Chỗ ở của Ngưu Hữu Đạo không cho phép bất kỳ ai trong ba phái lớn đến gần, phòng ba phái lớn như phòng trộm.
Còn ông ta thì không tiện gây ra động tĩnh gì khiến Long Hưu và Mạnh Tuyên phát hiện, lúc này cho dù thế nào cũng không thể lén tiếp xúc với bên Ngưu Hữu Đạo dễ khiến hai nhà kia hoài nghi, bao gồm cả trực tiếp tiếp xúc với bên Thương Triều Tông.
Không còn cách nào khác, ông ta đành phải cho người động chân động tay trong tình báo quân tình của Thương Triều Tông, hy vọng sau khi Thương Triều Tông thấy có thể ịp thời nhắc nhở Ngưu Hữu Đạo.
“Chưởng môn.” Ngoài trướng đệ tử chợt vén lều lên thông báo, nói Long Hưu và Mạnh Tuyên tới.
Cung Lâm Sách ra hiệu cho hai người tiến vào.
Hai người Long, Mạnh đi vào, cũng không có chuyện gì khác, vẫn là thương nghị việc động thủ với Ngưu Hữu Đạo, cân đối xem lúc xảy ra chuyện ba phái cần phái hợp liên thủ như thế nào…
Mật tín báo động, Thương Triều Tông cùng Mông Sơn Minh đã thấy, trong thư chỉ nói có người muốn động thủ với Ngưu Hữu Đạo, nói khó lòng phòng bị, để bên này bí mật đưa Ngưu Hữu Đạo hôn mê rời đi, sau đó nếu ba phái lớn truy vấn người đi đâu rồi thì nói hôm qua Ngưu Hữu Đạo đã đi rồi.
Thương Triều Tông và Mông Sơn Minh vô cùng kinh ngạc, đang gặp nhau để bàn bạc việc này.
Thư này tới không rõ ràng, không nói cụ thể sẽ có chuyện gì xảy ra, cũng không nói động thủ như thế nào, càng không biết là ai đưa tới.
Bí mật chuyển Ngưu Hữu Đạo đi? ngay cả Mông Sơn Minh trong lòng cũng lo nghĩ: “Vương gia, có phải là kế sách nghi binh, muốn gạt Đạo gia ra ngoài, sau đó tiện ra tay hơn?”
Đúng vậy! Sắc mặt Thương Triều Tông ngưng trọng, không tránh được lo lắng giống như vậy.
Nhưng bốn chữ “khó lòng phòng bị” quả thực khiến lòng người bất an, ở đây còn ai dám động thủ với Ngưu Hữu Đạo? Ngoại trừ ba phái lớn không còn ai khác.
Trong thời khắc do dự khó quyết, Thương Thục Thanh tiến vào, không thấy ai khác, tiến lên hành kiến lễ.
Thương Triều Tông hỏi: “Thanh nhi, Đạo gia hồi phục thế nào rồi?”
Thương Thục Thanh sắc mặt gượng ép nói: “Đạo gia đã tỉnh.”
“Ồ!” Thương Triều Tông mừng rỡ, nhìn sang Mông Sơn Minh cũng đang vui mừng, trong lúc do dự không quyết, Đạo gia lại tỉnh lại, như vậy có thể mời Đạo gia tự định đoạt.
“Vương gia, vừa vặn đi thăm Đạo gia một chút.” Mông Sơn Minh mời.
Thương Triều Tông khẽ gật đầu, hai người đang định đi, Thương Thục Thanh gọi hai người lại: “Ca, Mông bá bá, không cần đi, Đạo gia đã đi rồi.”