“Nếu thật sự chúng ta để Tử Kim động toàn diện tiếp quản, e châu Nam sẽ không còn hoàn cảnh phát triển rộng rãi như bây giơ nữa. Tử Kim động chắc chắn sẽ muốn chiếm lấy lợi ích, sẽ không ủng hộ chúng ta như đạo gia.”
Điều ấy không thể phủ nhận. Cho tới nay, chỉ cần Ngưu Hữu Đạo còn là chỗ dựa, ngay cả bách tính châu Nam cũng sống tốt hơn rất nhiều. Từ trước đến nay Ngưu Hữu Đạo chưa bao giờ thực sự đặt sưu cao thuế nặng lên bách tính. Chỉ cần Ngưu Hữu Đạo ở đây, mưa gió giới tu hành đều có Ngưu Hữu Đạo gánh đỡ. Tu sĩ trong lãnh thổ cũng không dám làm xằng bậy, cũng phải cong đuôi làm người.
Một khi Ngưu Hữu Đạo không còn, Tử Kim động nhúng tay vào khắp các thế lực, tình huống có thể tưởng tượng được, sẽ không kìm nén được nữa.
Thương Triêu Tông nghiêm mặt nói:
“Với bản lĩnh của đạo gia, ngài ấy nhất định có thể bình an trở về!”
Tuy y nói vậy, nhưng mọi người đều biết, tình huống rất khó lạc quan.
…
Dậy sớm, trước bàn trang điểm, Ngưu Hữu Đạo nhắm mắt tĩnh tọa. Thương Thục Thanh lẳng lặng chải mái tóc dài cho hắn.
Nàng muốn nói chuyện nhưng không biết nên nói gì, có trăm nghìn lời muốn nói là một chữ cũng không thốt ra được.
Ngưu Hữu Đạo cũng cảm thấy tâm trạng của nàng, vì bàn tay chải tóc cho hắn không được mềm mại như trước. Thế nhưng, hắn cũng không có phản ứng gì, tùy ý nàng.
Có điều, Ngưu Hữu Đạo vẫn phá vỡ sự yên tĩnh:
“Ta đi rồi, biệt viện Mao Lư có khả năng dính phải mây gió thất thường, sẽ thành nơi thị phi. Quận chúa mau chóng quay về châu Nam, châu Nam an toàn hơn nơi này.”
Thương Thục Thanh yếu ớt nói:
“Ta ở chỗ này chờ đạo gia trở về.”
Ngưu Hữu Đạo không cho nàng thỏa hiệp:
“Hồng nương sẽ sắp xếp người đưa ngươi trở về.”
Thương Thục Thanh cắn môi, trầm mặc, chải tóc đến cuối cùng. Lúc chải xong tóc cho hắn, nàng bỗng lấy hết can đảm nhìn người trong gương hỏi:
“Đạo gia, có phải ngài đang tìm một người phụ nữ?”
“Phụ nữ?”
Ngưu Hữu Đạo mở mắt nở nụ cười, cũng qua gương nhìn nàng:
“Ta tìm phụ nữ làm gì? Tự mình ăn bữa nay lo bữa mai, không cần liên lụy đến người khác, cũng không muốn tạo cho mình trói buộc. Ngươi cả nghĩ quá rồi.”
Thương Thục Thanh phát hiện có thể là mình cả nghĩ. Có lẽ điều mà nàng cảm thấy bấy lâu là sai lầm. Nàng âm u cúi đầu, thì thầm:
“Tìm người phụ nữ mà ngài yêu.”
“Người yêu? Ha ha, chờ gặp được rồi hãy nói đi.”
Ngưu Hữu Đạo cười đáp. Hắn nghiêng nghiêng đầu nhìn hình ảnh trong gương, cảm thấy được rồi bèn đứng dậy rời bàn trang điểm, đi ra ngoài.
Thương Thục Thanh nhìn gương mặt xấu xí của mình trong gương mà buồn bã ủ rũ.
Ngưu Hữu Đạo vừa ra khỏi cửa, phát hiện Viên Cương và Quản Phương Nghi đang chờ hắn trong sân.
Ngưu Hữu Đạo đi bộ xuống thang. Quản Phương Nghi nghênh đón, vô thức đi theo sau hắn, đã thành thói quen.
Ngưu Hữu Đạo dừng bước trước mặt Viên Cương. Viên Cương bình tĩnh nói:
“Thời gian có hạn, điều mà ta có thể dạy không được nhiều. Hi vọng hai đệ tử Tử Kim động có thể có tác dụng đối với ngài.”
Biết Ngưu Hữu Đạo phải đi Thánh cảnh sau, Viên Cương lập tức yêu cầu Tử Kim động đưa tới hai đệ tử cũng phải đi Thánh cảnh rèn luyện.
Hắn ta tiến hành huấn luyện đột kích đối với hai người kia, dùng lý niệm không giống thời đại này của hắn ta dạy hai người cách ứng phó với một số tình huống, hi vọng đến lúc có yêu cầu thì có thể giúp đỡ Ngưu Hữu Đạo.
Khoảng thời gian này, hắn ta vẫn không quản ngày đêm chuyên tâm làm việc này.
Ngưu Hữu Đạo gật gật đầu. Viên Cương không nói nhiều, xoay người đi trước.
Chờ Ngưu Hữu Đạo ra khỏi nhà của mình mới phát hiện có người chờ hắn bên ngoài, là Hỏa Phượng Hoàng.
“Đạo gia cũng phải đi Thánh cảnh?”
Hỏa Phượng Hoàng gặp mặt liền hỏi. Lúc trước nang ta vẫn không muốn lui tới với những người ở nơi này, chưa biết chuyện. Tới hôm nay muốn đưa sư huynh rời đi, nàng ta mới phát hiện biệt viện Mao Lư có phần khác thường. Lại thêm Quản Phương Nghi dặn dò, nàng ta mới biết Ngưu Hữu Đạo cũng phải đi Thánh cảnh.
Ngưu Hữu Đạo cười gật đầu:
“Phải!”
Hỏa Phượng Hoàng dần lộ vẻ mặt cầu xin:
“Ta đã nghe nói sự việc của đạo gia ở bí cảnh Thiên Đô. Đạo gia là người có năng lực, cầu ngài tận lực giúp đỡ sư huynh của ta. Chỉ cần có thể đưa sư huynh sống sót quay về, ta nguyện làm trâu làm ngựa báo đáp ngài, cầu ngài.”
Ngưu Hữu Đạo: “Không cần cầu ta. Nếu là người mình, ta sẽ tận lực.”
Hỏa Phượng Hoàng: “Sư huynh tính tình bướng bỉnh, Thiên Hỏa giáo lại có ân với vợ chồng chúng ta. Ta không phải không muốn sư huynh báo ân, chỉ sợ bên Thiên Hỏa giáo sẽ nhân lúc này… Hi vọng đạo gia có thể giúp sư huynh hành xử đúng mực.”
Ngưu Hữu Đạo gật đầu:
“Ta đã hiểu rõ ý của ngươi. Ngươi yên tâm, ta sẽ ràng buộc y thật chặt. Nếu y không nghe lời, ta sẽ nói cho y biết. Ta sẽ tìm cho ngươi bảy tám người đàn ông.”
“Cảm ơn, cảm ơn…”
Hỏa Phượng Hoàng liên miệng nói cảm ơn. Nàng ta không còn cách nào, gánh lấy Côn Lâm Thụ để van cầu Ngưu Hữu Đạo là biện pháp duy nhất mà nàng ta có thể nghĩ được.
Quản Phương Nghi đi theo sau Ngưu Hữu Đạo nhìn Hỏa Phượng Hoàng với vẻ quái lạ, cảm thấy thật là hoang đường. Tìm cho ngươi bảy tám gã đàn ông mà ngươi còn cảm ơn hắn?
Đuổi Hỏa Phượng Hoàng đi, Ngưu Hữu Đạo đi tới tiểu viện của Huệ Thanh Bình.
Ngưu Hữu Đạo dừng bước trước bậc thang bên dưới cánh cửa đóng chặt. Quản Phương Nghi tới cửa gõ. Một lát sau có người thò mặt ra gật đầu với Ngưu Hữu Đạo. Sau đó Ngưu Hữu Đạo cất bước đi vào.
Trên giường trong căn phòng nhỏ, Huệ Thanh Bình tóc dài xõa vai, trang phục tơ lụa thuần trắng, dáng vẻ thanh tâm quả dục.
Muốn không thanh tâm quả dục cũng khó. Nàng ta muốn tìm Ngô Công Lĩnh tính sổ, nhưng không có năng lực. Bên cạnh Ngô Công Lĩnh có quá nhiều cao thủ bảo vệ. Đừng nói trả thù, nàng ta còn không có cả năng lực tới gần. Huống chi, nàng ta chỉ có một mình, đệ tử đều đã bị Ngô Công Lĩnh giết sạch sành sanh. Chỉ một mình nàng ta không làm ra được chuyện gì, chỉ sợ muốn nghe tin tức còn phải tự thân đi làm, rất khó làm được gì.
Ngoài ra, Thiên Nữ giáo sẽ không giải trừ việc truy sát nàng ta. Một khi nàng ta bại lộ ra ngoài một chút dấu vết, Thiên Nữ giáo tất nhiên sẽ đuổi tới hạ sát.
Đối mặt với Huệ Thanh Bình nhắm mắt tĩnh tọa, Ngưu Hữu Đạo than thở:
“Đại tỷ, mạo muội tới quấy rầy. Lần này tới cáo từ, ta phải đi. Có lẽ đi lần này xong không về được nữa. Coi như đây là lần cuối cùng gặp mặt!”
Nghe có vẻ như sinh ly tử biệt, Huệ Thanh Bình rốt cục mở hai mắt ra, có phần nghi hoặc hỏi:
“Đi đâu?”
Ngưu Hữu Đạo mỉm cười:
“Đi Thánh cảnh! Hết Thánh cảnh cách rồi, trong danh sách có ta, không đi không được.”
Huệ Thanh Bình ngạc nhiên:
“Trong danh sách rèn luyện Thánh cảnh có ngươi?”
Lúc nàng ta gặp chuyện, danh sách rèn luyện Thánh cảnh vẫn chưa được công bố. Sau khi bị cầm tù, nàng ta không được tiếp xúc với tin tức về mặt này. Từ lúc được cứu ra, nàng ta cũng trở nên quái gở, không muốn tiếp xúc với người ngoài, cho nên không hay biết chút gì. Đột nhiên nghe thấy tin tức, nàng ta giật mình bất ngờ.
Ngưu Hữu Đạo: “Đúng. Lúc biết thì vừa lúc tỷ gặp chuyện rồi. Trước khi đi cuối cùng cũng xem như đã nghĩ được cách cứu tỷ ra. Sau nay có lẽ không có cơ hội gặp mặt đại tỷ nữa. Nếu ta không về được, tỷ hãy đi cùng bọn Hồng nương đi. Hồng nương sẽ dẫn tỷ đi tới chỗ an toàn. Chuyện sau này, ta sẽ không để ý tới nữa. Năng lực của tiểu đệ có hạn. Sau này đại tỷ hãy tự bảo trọng!”
Hắn nói xong bèn chắp tay, không nói nhiều, xoay người rời đi.
“…” Huệ Thanh Bình muốn nói lại thôi, nhưng cũng không biết nên nói cái gì, sửng sốt ngây ngẩn.
Đừng nói người ngoài, tới giờ này ngay cả bản thân nàng ta cũng đang nghi ngờ việc Ngưu Hữu Đạo cứu mình có lẽ ẩn giấu mục đích không cho ai khác biết. Nàng ta đang đợi ngày kế hoạch lộ ra.
Tận đến lúc này, nàng ta mới hiểu được. Ngưu Hữu Đạo cứu nàng ta đúng là vì nghĩa kết bái, chứ không hề có bất kỳ mưu đồ gì với nàng ta. Điều này khiến trong đầu nàng ta trở nên hỗn loạn, mờ mịt…