Ngưu Hữu Đạo: “Ta không to gan như ngươi nghĩ. Ngươi đã có ý tưởng này thì chúng ta tác thành cho ngươi. Các vị, sau khi phát hiện tung tích nhân viên của Phiêu Miễu các thì hãy báo cho Toàn trưởng lão một câu, để Toàn trưởng lão đi cướp đi. Đương nhiên, đây là hành vi cá nhân, không liên quan tới chúng ta!”
Mọi người nhất thời cười ha ha, có người khen hay.
Đương nhiên ai cũng biết là nói đùa thôi. Thánh cảnh đã quy định không được cướp. Ai dám cướp là công khai làm trái quy tắc, vậy chẳng phải tự sát hay sao? Huống chi còn là cướp của Phiêu Miễu các, ai mà dám?
“Đi đi đi!” Toàn Thái Phong vung tay về đám người đang ồn ào, tiếp tục tò mò hỏi: “Lão đệ, vậy ngươi tìm họ rốt cuộc để làm gì?”
Ngưu Hữu Đạo không nói nguyên nhân, chỉ nhắc nhở: “Nói chung là vì muốn tốt cho mọi người. Mọi người nhớ để tâm một chút.”
Mọi người cho rằng hắn biết được tin tức gì nên cùng gật đầu. Nếu hắn đã nói vậy, chắc chắn mọi người phải ứng phó cẩn thận, nếu không đi theo kẻ này làm gì?
“Trời sắp tôi, lại không có Nguyệt điệp, cộng thêm không quen thuộc hoàn cảnh, buổi tối không tiện săn bắn, mọi người nghỉ ngơi sớm đi.” Ngưu Hữu Đạo lên tiếng, tự mình đi sang bên khoanh chân ngồi tĩnh tọa.
Tần Quan và Kha Định Kiệt canh giữ bên cạnh Ngưu Hữu Đạo, thay phiên nhau nghỉ ngơi, canh gác, bảo vệ cho Ngưu Hữu Đạo.
Chỉ cần có bất kỳ điều dị thường nào đều có thể khiến hai người họ lập tức cảnh giác.
Những người khác đều chú ý thấy việc này, đã sớm phát hiện tính cảnh giác của hai người Tần, Quan không tầm thường. Thứ mà mọi người đều không nhận ra manh mối, hai người họ vừa ngồi xổm bên cỏ quan sát đã có thể nhắc nhở có thứ gì đi qua nơi này.
Mà họ trước sau đều lấy sự an toàn của Ngưu Hữu Đạo làm trung tâm, bất kể lúc nào cũng chiếm vị trí có lợi trước, rõ ràng không dám qua loa một chút nào, nghiêm khắc cảnh giác bất kỳ khả năng xuất hiện nguy hiểm nào nhắm vào Ngưu Hữu Đạo.
Lại nhìn sang người bên cạnh mình, tất cả phát hiện tố chất của những người khác so với hai người Tần, Kha đều có cách biệt, thậm chí chênh lệch quá rõ ràng, căn bản không thể rút ngắn chỉ bằng một câu đôi lời. Mọi người có thể nhận ra tính chuyên nghiệp từ hai người Tần, Kha.
Có hai đệ tử như vậy đi bên cạnh quả thực có thể khiến người ta yên tâm hơn nhiều.
Nhiều người cảm thấy buồn bực, cũng từng nghe nói, mặc dù hai người Tần và Kha là đệ tử Tử Kim động, nhưng họ căn bản không phải người của Ngưu Hữu Đạo, chỉ là lâm thời được phái đi làm tùy tùng của Ngưu Hữu Đạo. Lẽ nào đệ tử bản phái so với đệ tử Tử Kim động lại có chênh lệch lớn như vậy sao? Trước đây họ không phải chưa từng tiếp xúc với đệ tử Tử Kim động, sao lại không nhận ra, lẽ nào trước đây sơ sót?
“Thấy không, chỉ cần có gió thổi qua là phải nhanh chóng chặn trước dùng thính giác cảm nhận ngay, nên học theo!” Toàn Thái Phong bất mãn răn dạy hai đệ tử Lăng Tiêu các đi cùng. Y phát hiện hai tên đệ tử của mình so với người ta quả thực chỉ như hai khối gỗ mục.
Ngày tiếp theo, mọi người lại tản ra theo bố trí, tiến lên tìm tòi.
Ba người Ngưu Hữu Đạo tiếp tục vừa đi vừa nghỉ trong đầm lầy, thảnh thơi giống như đi vào ngắm cảnh, nào giống như đi săn yêu hồ rèn luyện.
Hai người Tần, Kha đã hiểu rõ ý đồ của Ngưu Hữu Đạo nên cũng bỏ ý đi săn.
Nhưng dần dần, không chỉ hai người, ngay cả Ngưu Hữu Đạo cũng dần dần phát hiện có gì đó không đúng. Tình hình ngày hôm nay và hôm qua rõ ràng không giống nhau. Ba người luôn có thể nhìn thấy yêu hồ ẩn hiện liên tục.
Không biết có phải là vì biết ba người sẽ không ra tay với yêu hồ hay không, tình hình càng phóng lớn hơn vào lúc xế chiều. Một làn sóng xuất hiện, mấy chục con yêu hồ kết đàn chạy tới chỗ cách họ không xa.
Ba người vẫn không có phản ứng gì, khiến cho phía sau dần dần có cả đàn yêu hồ chơi đùa ở khu vực gần họ, chọc cho hai người Tần, Kha ngứa cả tay. Nếu không phải Ngưu Hữu Đạo đã nói với họ từ trước, chỉ sợ họ đã không nhịn được mà nhao ra.
Tần Quan tặc lưỡi nói: “Yêu hồ ở Hoang Trạch Tử Địa đã tràn lan đến trình độ này sao?”
Kha Định Kiệt: “Có lẽ ngày hôm qua vào chưa đủ sâu. Hôm nay chúng ta đi sâu vào trong nên nhìn thấy nhiều hơn.”
Tần Quan than thở: “Xem ra đêm nay lúc tụ tập mọi người, những người khác sẽ thu hoạch rất nhiều. Chúng ta lại tiếp tục không có con nào. Trưởng lão, có phải là sẽ khó giải thích hay không?”
Ngưu Hữu Đạo sẽ không phải người mù, cũng lập tức chú ý thấy biến hóa. Vừa vào Hoang Trạch Tử Địa, hắn không biết tình huống này là bình thường hay không bình thường, nên chỉ bình thản đáp:
“Chẳng có gì đáng nói, cứ làm theo kế hoạch, không cần thiết phải quấy nhiễu. Không có lệnh của ta, các ngươi không được phép làm bừa.”
Hai người Tần, Kha đồng thời đáp: “Vâng!”
Ba người tiếp tục tiến lên. Trong lúc nghỉ ngơi trên một bụi cỏ giữa đầm lầy để khôi phục pháp lực, hai người phụ trách canh gác phát hiện dị thường.
Tần Quan nhỏ giọng nói với Ngưu Hữu Đạo đang ngồi khoanh chân suy tư:
“Trưởng lão, bên trái, có một con màu đen tới.”
Ngưu Hữu Đạo nghiêng đầu nhìn sang trái, thấy giữa đám cáo trắng đang nô đùa trong bùn đầm lầy không biết từ bao giờ có lẫn một con chồn lông đen sáng bóng. Nó đột nhiên nhảy phốc một cái đáp xuống đúng bụi cỏ, ngửa mặt lên trời ngáp một cái, bốn chân khuỵu xuống. Nó lười biến nằm rạp trên thảm cỏ, dáng vẻ rất thảnh thơi.
“Thật hung hăng, lại dám ngủ trước mặt chúng ta, đúng là không coi ai ra gì.” Kha Định Kiệt nghiến răng lẩm bẩm, giống như bị khiêu khích.
Ngưu Hữu Đạo híp mắt quan sát một phen, sau đó lại quay đầu đi, nhắm mắt, tiến vào trạng thái tĩnh tọa, giống như lão tăng nhập định kháng cự dụ hoặc.
Hai người Tần, Kha thấy hắn như vậy cũng biết là hắn không cho họ đi săn yêu hồ, đành bỏ đi suy nghĩ vừa mới nảy sinh trong đầu…
Đến khi pháp lực khôi phục, Ngưu Hữu Đạo mở mắt ra. Hắn phát hiện con yêu hồ màu đen nằm trên thảm cỏ đã không thấy đâu. Đám yêu hồ vốn nô đùa xung quanh cũng không còn.
Cả nhóm tiếp tục xuất phát. Trên đường đi, tình huống yêu hồ tràn lan không còn nữa, thậm chí hiếm khi thấy được yêu hồ. Dường như tình hình trở về như ngày đầu tiên.
Chạng vạng tối, tới điểm tập kết, tổ Ngưu Hữu Đạo tới trước. Sau đó, các tổ còn lại cũng lục tục tới.
Khi mọi người tụ lại cùng kiểm kê thu hoạch mới phát hiện còn thiếu một tổ. Đó là tổ Phù Hoa dẫn người của Tây Hải và Côn Lâm Thụ.
Thu hoạch ngày hôm nay rõ ràng gia tăng một chút so với hôm qua. Mọi người giết được thêm vài con, trong lúc nói chuyện rõ ràng đã có kinh nghiệm săn bắn hơn. Dù sao mọi người cũng đã có kinh nghiệm va chạm ngày hôm qua.
Mới săn thêm được vài con? Hai người Tần, Kha cảm thấy có vẻ không bình thường. Điều này không hợp với tình huống mà họ gặp được trên đường ngày hôm nay, kết quả săn bắn không nên như vậy mới phải.
Ngưu Hữu Đạo cũng cảm thấy bất bình thường, hỏi:
“Chúng ta đã đi sâu vào Hoang Trạch Tử Địa, đáng lẽ nên gặp nhiều yêu hồ hơn mới phải chứ?”
Lãng Kinh Không: “Ngươi nói vậy là dựa vào đạo lý nào? Làm sao có thể nhiều hơn được? Chúng ta đã đánh rắn động cỏ, muốn phát hiện những con yêu hồ kia chỉ càng khó hơn mà thôi.”
Mọi người dồn dập gật đầu, biểu thị tán thành cách nói này.
Ngưu Hữu Đạo chợt đánh mắt với hai người Tần, Kha. Ba người không có thu hoạch gì, khó nói ra tình hình gặp phải trên đường. Nếu không, họ không thể giải thích được vì sao lại không có thu hoạch.
Triều Kính lên tiếng: “Lão đệ, các ngươi ngày hôm nay vẫn không có thu hoạch sao?”
Ngưu Hữu Đạo có tâm sự, suy tư lắc đầu: “Kỳ quái, các ngươi còn có thu hoạch. Chúng ta đi suốt chặng đường mà thậm chí không thấy cái bóng của yêu hồ.”
Mọi người bắt đầu mồm năm miệng mười phân tích tình huống. Hai người Tần, Kha lại biết Ngưu trưởng lão đang nói láo.
Một lát sau, Triều Kính như có điều phiền lòng nói:
“Mỗi ngày chỉ có ngần ấy thu hoạch, tiếp tục nữa cũng không phải biện pháp. Chúng ta phải nghĩ cách khác.”