Đọc truyện Full

Chương 26

Nữ vương ở phía sau gọi với theo: “Châu, muội thật sự không có chút lưu luyến gì với nơi này sao?”

Ngồi trên lưng Tam Bính, ta quay đầu lại, nhìn thấy vẻ mặt không cam lòng của nàng ấy.

Ta cụp mắt xuống, nói bằng tiếng Tân La: “Xin lỗi.”

Trong hơn một tháng ở đây, nữ vương luôn chiều theo ý ta, nói chuyện với ta bằng tiếng Hán.

Có lẽ nàng ấy cũng muốn nhân cơ hội này để cải thiện trình độ tiếng Hán của mình.

Tuy nhiên, tất cả thị nữ và thị vệ đều không hiểu tiếng Hán, nên ta cũng đã học được đôi chút những câu giao tiếp thông dụng hàng ngày bằng tiếng Tân La.

Nhiều năm sau, ta vẫn nhớ như in ánh trăng đêm hôm đó, nhớ khuôn mặt sáng như trăng của nữ vương Tân La.

Nàng ấy còn muốn đuổi theo, nhưng nam nhân bên cạnh đã khuyên can.

Đó là cửu phụ của nàng ấy, vị vua không ngai vàng của đất nước này.

Về sau nghe nói, nàng ấy đã c.h.ế.t trong một cuộc chiến loạn.

Vì không có con nối dõi nên ngôi vị đã rơi vào tay người cửu phụ.

Nhưng đó là chuyện của sau này.

Thoát khỏi kinh thành, ta thở phào nhẹ nhõm, hỏi Tam Bính: “Tướng quân hiện đang ở đâu?”

Trong bóng tối, ta không nhìn rõ nét mặt của Tam Bính, nhưng dường như cảm nhận được một nỗi đau buồn ẩn chứa trong lời nói của hắn: “Tướng quân vẫn còn ở Hùng Tân.”

“Chẳng phải chàng ấy phải áp giải quốc vương Đông Các và Bách Tế hồi quốc sao? Chẳng lẽ… chàng ấy đang đợi ta?”

“Tướng quân trúng phải kịch độc, đã hôn mê nhiều ngày rồi. Quân y bó tay, chỉ còn cách dùng thuốc để duy trì sự sống. Khi chúng ta quay về, ngài ấy còn sống hay không… e rằng cũng khó nói trước.”

Tim ta bỗng thắt lại: “Cái gì? Vậy là không phải chàng ấy phái ngươi đến cứu ta sao?”

Tam Bính thở dài: “Là phó quan họ Từ bên cạnh tướng quân nhìn thấy dòng chữ trên mặt ngài ấy, nên đã phái ta đến đón phu nhân.”

Khi chúng ta đến thành Hùng Tân, nghe nói Bùi Diệu đã gặp được thầy thuốc giỏi, qua cơn nguy kịch và sắp khỏi bệnh, ta vô cùng vui mừng.

Ai ngờ vừa đến cửa phòng, đã bị người ta chặn lại.

Người chặn đường là một nữ y sĩ, mình mặc áo trắng, vẻ mặt kiêu căng: “Tướng quân vừa mới hồi phục, cần được tĩnh dưỡng, người không phận sự miễn vào.”

Ồ, giọng điệu cũng ghê gớm thật đấy!

Phó tướng của Bùi Diệu vội vàng chạy ra giải thích: “Chân y chính, vị phu nhân này là người nhà của tướng quân, không phải người ngoài.”

Nữ y sĩ kia liếc nhìn ta từ đầu đến chân một lượt rồi lạnh lùng nói với Từ phó tướng: “Nếu bọn họ quấy rầy tướng quân, khiến bệnh tình của ngài ấy trở nặng, Từ phó tướng có chịu trách nhiệm không?”

Mồ hôi trên trán Từ phó tướng túa ra như tắm.

Ông ta ấp úng định khuyên ta quay về, nhưng lắp bắp mãi chẳng nói nên lời.

Ta liền cười, hỏi: “Nếu nữ y sĩ này có ý đồ xấu, đóng cửa phòng lại để hãm hại tướng quân, mọi hậu quả, Từ phó tướng có gánh vác hết không?”

Từ phó tướng suýt nữa thì quỳ xuống, mặt mày méo xệch như quả khổ qua, cố nặn ra một nụ cười méo mó: “Châu nương tử…”

Nữ y sĩ bị ta phản bác, ngượng ngùng thu tay lại, hừ một tiếng.

Lúc này, từ trong phòng vọng ra giọng nói yếu ớt của Bùi Diệu: “Châu Châu… mau vào đây…”

Thấy vậy, Từ phó tướng vội vàng mở cửa cho ta vào.

Nữ y sĩ kia cũng nhanh chân bước theo sau.

Vừa nhìn thấy ta, Bùi Diệu liền nở một nụ cười nhẹ nhõm, đưa tay về phía ta.

Ta vội vàng chạy đến, nắm chặt lấy tay hắn.

Hắn đưa tay chỏ vào trán ta, nói: “Nàng này, nàng này…”

Ta gạt tay hắn ra, đưa tay lên sờ trán hắn: “Chàng đỡ hơn chưa?”

Bùi Diệu nhắm mắt gật đầu: “Đỡ nhiều rồi. Mau đỡ ta dậy.”

Ta vừa định đỡ hắn dậy thì nghe thấy một tiếng quát: “Dừng tay!”

Ta giật mình quay lại, thấy nữ y sĩ đang chống nạnh, thở hổn hển: “Sao hả? Tướng quân vừa gặp yêu nữ nhân này đã không màng đến sức khỏe của bản thân nữa sao? Nếu vậy, Chân Nghiên ta xin cáo từ! Nếu tướng quân cứ tiếp tục làm loạn như thế này, chẳng phải là xem thường công sức của ta bao ngày qua hay sao?”

Ta trong khoảnh khắc ấy bỗng thấy mơ hồ.

Nếu ta không phải là thê tử được hắn cưới hỏi đàng hoàng theo tam thư lục lễ, e rằng đã bị nàng ta làm cho hồ đồ rồi.

Ngữ khí của một vị đại nương tử trách cứ phu quân vì sủng ái thiếp thất mà mê muội nữ sắc, phải nói là nàng ta đã nắm bắt được vô cùng tinh túy.

Hắn cũng bị cơn thịnh nộ vô cớ ấy làm cho ngẩn người, rồi thản nhiên nói “Không sao”, ý bảo ta tiếp tục đỡ hắn dậy.

Vành mắt nữ y kia trong nháy mắt liền đỏ lên, tức giận hất tay, miệng mím lại như muốn khóc.

Phím tắt:←

Phím tắt:→

Chương trước
Chương sau


Tiểu thuyết cùng thể loại

Ảnh Đế Cũng Yêu Mèo
Ảnh Đế Cũng Yêu Mèo
Sau khi sống lại, làm một nàng tiên mèo không tồi, nguyện vọng lớn nhất của Bạch Du Du chính là tìm được một người chủ có tấm lòng yêu mến lại đẹp mắt ôm về nhà hưởng…
Bạn Cùng Phòng Là Thỏ Cụp Tai
Bạn Cùng Phòng Là Thỏ Cụp Tai
Truyện Bạn Cùng Phòng Là Thỏ Cụp Tai của tác giả Y Nha kể về Lục Thời Niên – một sinh viên năm bốn đang sống trong ký túc xá và có một bạn cùng phòng mới. Người…
Bạn Trai Cùng Nhà Không Phải Là Người
Bạn Trai Cùng Nhà Không Phải Là Người
Bà ngoại qua đời, Hạ Ngữ Băng thừa hưởng ngôi nhà cũ do bà ngoại để lại ở nông thôn. Không ngờ, còn phải ở chung với người cháu trai do bà ngoại thuận tay nhặt được giữa…
Bất Diệt Long Đế
Bất Diệt Long Đế
Thần Châu đại địa, vạn tộc tranh hùng, huyết mạch chiến sĩ hoành hành, cường giả chiến đấu, thiên khung nát, tinh thần rơi! Thiếu niên từ Bắc Mạc kéo quan tài mà đến, thế nhân mới biết…
Biến Thái Đừng Chạy Lại Đây Để Ta Yêu
Biến Thái Đừng Chạy Lại Đây Để Ta Yêu
Ta cố gắng chạy thật nhanh, thế nhưng một lần nữa, cơn đau quặn xuyên thấu giống như mọi lần ập đến, ta ngã vào lòng nam nhân, tình tứ như một đôi tình nhân đích thực, đó…
Bổn Vương Ở Đây
Bổn Vương Ở Đây
Bổn Vương Ở Đây là một trong những tác phẩm thuộc đề tài huyền huyễn (truyện có yếu tố thần tiên, yêu ma) thành công nhất của Cửu Lộ Phi Hương. Nếu đã đọc Tam Sinh Tam Thế…

0
Bình luậnx
Đọc truyện Full