Ninh Tiểu Xuyên lập tức gọi ra Ma Kiếm, sau lưng hiện lên hư ảnh của một ma nữ, lỗ chân lông trên toàn thân tỏa ra ma khí, hai tay cầm kiếm đỏ rực vung lên chém.
Uỳnh!
Ma khí giống như huyết hà, dài đến hơn trăm mét phá vỡ trảo ấn màu kim.
Ninh Tiểu Xuyên giơ ngang kiếm, đứng nhìn nhân ảnh màu kim bên ngoài tầng hàn lưu, tràn đầy ý khí, lạnh giọng nói:
– Thánh Ngư Vương, chỉ một trảo ấn mà muốn giết ta, ngươi đánh giá ta hơi thấp rồi thì phải.
Thánh Ngư Vương là một trong ba mươi sau vị Thú vương, sức của một trảo có thể trấn áp cả đại yêu.
Ninh Tiểu Xuyên có thể dễ dàng phá vỡ trảo ấn của Thánh Ngư Vương, nguyên nhân rất lớn đó là do trảo lực của Thánh Ngư Vương đã bị giảm khi đi qua hai tầng hàn lưu.
Đương nhiên, tu vi của Ninh Tiểu Xuyên hiện giờ cũng không còn như xưa, nếu không, dù có hai tầng hàn lưu chặn lại một phần thì hắn cũng không thể đỡ nổi.
Thánh Ngư Vương cũng ngạc nhiên, không ngờ Ninh Tiểu Xuyên lại có tiến bộ lớn đến mức có thể đỡ được một đòn trảo ấn của hắn.
Đây không phải Ý Niệm Thể mà là công kích do chân thân của hắn đánh ra, có thể đập chết một đại yêu thông thường.
Nếu để Ninh Tiểu Xuyên tu luyện thêm vài năm thì sẽ tới mức nào?
– Thánh Ngư Vương, chỉ là một nhân loại thấp hèn, việc gì phải nổi giận với hắn. Đợi khi chúng ta phá vỡ được hai tầng hàn lưu, bắt chúng làm tế phẩm cho Yêu Hoàng Tế Điển, lẽ nào chúng thoát được sao?
Trong hư không bước ra một nam tử khoảng hai mươi tuổi, mặc ngân bào.
Mỗi con mắt của hắn đều có hai tròng, một tròng màu bạc, một tròng màu trắng nối liền với nhau thành hình hồ lô.
Ngân bào nam tử nhìn rất yêu dịi, đặc biệt là đôi “song đồng yêu mục” kia của hắn, nhìn về phía Thánh Ngư Vương khiến Thánh Ngư Vương cảm giác như linh hồn sắp rời khỏi nhục thân.
Nhưng tu vi của Thánh Ngư Vương rất mạnh, không hề sợ song đồng yêu mục, chỉ khẽ cúi chào ngân bào nam tử, nói:
– Chân Hống Vương không biết đó thôi, đó là Ninh Tiểu Xuyên, cậy có Thanh Tước Vương chống lưng, không chỉ thả tế phẩm của Yêu Hoàng đi mà còn giết chết đứa con thứ tư của ta. Nếu không trừ bỏ hắn, sau này uy nghiêm của yêu tộc chúng ta còn đâu?
Ngân bào nam tử đó chính là con trai của Phạm Hống Yêu Hoàng, Chân Hống Vương.
Giờ mọi sự vụ trong Yêu Tộc Thánh Quốc đều do Chân Hống Vương xử lý.
Có thể nói, sau khi Phạm Hống Yêu Hoàng thoái vị, Chân Hống Vương rất có khả năng sẽ trở thành tân Yêu Hoàng.
– Ồ, Thanh Tước Vương chống lưng cho hắn? Hắn là nhân bộc của Thanh Tước Vương?
Gương mặt ngân bào nam tử có vài phần bất thường, khóe miệng hơi nhếch lên.
Thánh Ngư Vương biết Chân Hống Vương rất thích và vẫn luôn theo đuổi Thanh Tước Vương.
Ánh mắt Thánh Ngư Vương lộ ra thần sắc oán độc, thấp giọng nói:
– Chân Hống Vương không biết đấy thôi, Thanh Tước Vương đối với nhân loại này không phải sự bảo vệ thông thường, đã từng vì hắn mà đắc tội với ta và Tam Vĩ Thương Hồ Vương.
– Lần này, hắn giết vài vạn đại quân yêu tộc của Thánh Ngư Tộc, ngay cả con trai thứ tư của ta cũng chết thảm trong tay hắn. Vậy mà Thanh Tước Vương vẫn che chở cho hắn. Quan hệ giữa hắn và Thanh Tước Vương…e là không chỉ đơn giản là chủ tớ.
– Hừ!
Ngân bào nam tử hừ lạnh một tiếng, ánh mắt thâm độc nói:
– Thanh Tước Vương quá hồ đồ rồi. yêu tộc chúng ta và con ngươi căn bản là kẻ địch không thể cùng tồn tại. Sao có thể để một nhân loại cưỡi lên đầu yêu tộc chúng ta được? Chắc chắn nàng đã bị hắn ta mê hoặc.
– Thánh Ngư Vương, ngươi bắt được hắn cũng không cần giữ hắn lại làm tế phẩm, cứ giết đi.
– Bản vương cũng có ý định này.
Thánh Ngư Vương cười nham hiểm.
Uỳnh!
Mấy chục vị đại yêu cùng ra tay, có người tung huyền khí chiến binh, có người thi triển thần thông thiên phú. Chiến kiếm, cổ đỉnh, yêu kính, lôi điện…công kích tầng hàn lưu như vũ bão.
Tu vi của mỗi một đại yêu ít nhất cũng là cảnh giới thứ tư Thiên Nhân Cảnh.
Vài chục đại yêu ra tay cùng lúc đủ để đánh vỡ tan trời đất một phương, hủy diện một nền văn minh.
Hai tầng hàn lưu lạnh lẽo, truớc sự công kích đó, cũng dần dần trở nên mỏng hơn.
Yêu tộc cũng phát hiện tòa tháp kia chính là chí tôn hoàng khí, rất muốn đoạt nó đi, không thể để nó rơi vào tay nhân loại.
– Quá khủng khiếp. Đại yêu nhiều như vậy nếu hàn lưu bị công phá thì chúng ta chết chắc.
Đàn Càn hòa thượng không ngừng lau mồ hôi trán, sợ đến run rẩy.
– Ở đây có một cánh cửa. Ninh Tiểu Xuyên phát hiện ở đáy tòa tháp có một cánh cửa gỉ sét. Bàn tay ấn lên cánh cửa sắt, dùng toàn bộ sức mạnh toàn thân mới đẩy được cánh cửa hở ra một khe.
Từ trong khe hở tỏa ra hàn khí màu đen, đông lại trên cánh tay Ninh Tiểu Xuyên thành một tầng hắc băng dày.
Trong hàn khí màu đen có yêu khí rất cường đại, thuận theo lỗ chân lông chui vào cơ thể, muốn ăn mòn huyết dịch của Ninh Tiểu Xuyên.
Phừng phừng.
Huyết dịch tự động bốc cháy, thiêu đốt yêu khí xâm nhập huyết mạch, ngược lại chuyển hóa thành một luồng sức mạnh băng hàn chui vào Thiên Địa Đạo Nguyên của Ninh Tiểu Xuyên.
Ninh Tiểu Xuyên tu luyện thành chí tôn thể, huyết dịch trong cơ thể đương nhiên cũng biến thành chí tôn chi huyết, có thể luyện hóa mọi thứ từ khí, chuyển thành sức mạnh của bản thân.
Uỳnh!
Hai tay Ninh Tiểu Xuyên phát lực đẩy cánh cửa sắt ra.
Đây không phải cửa vào tháp mà chỉ là một cái cửa sổ, nhưng cao tới ba mét, rộng ba mét.
Hoa Thanh Liên là thần linh chuyển thế, điều động thần lực bao quanh thân mình chống lại yêu khí trong tháp, bay vào trước tiên.
Đàn Càn hòa thượng lấy một viên Phật châu cầm trong tay.
Phật châu tỏa ra Phật quang kim sắc bọc ngoài thân thể hắn, cũng chống được yêu khí, bò vào bên trong.
Ninh Tiểu Xuyên theo sát phía sau.
Uỳnh!
Ngay khi ba người vào trong tháp thì hai tầng hàn lưu bị Chân Hống Vương một quyền đánh tan tành, biến thành vô số tia hàn khí bay tứ tán.
Chân Hống Vương nhìn tòa tháp khổng lồ, yêu khí bùng phát, toàn thân là quy tắc chi lực lưu chuyển, thò ra một cái yêu thủ khổng lồ.
Yêu thủ được ngưng tụ từ quy tắc chi lực.
Một ngón tay đã dài vài trăm mét, định kéo tòa tháp đi.
Bùm!
Một tia yêu khí tỏa ra từ bên trong, nó giống như một sợi tơ rất mỏng, nhưng dễ dàng chặt gãy yêu thủ.
Một vị đại yêu tu vi cường đại bị một tia yêu khí dính lên người, thân thể lập tức chia thành hai nửa, vết cắt thẳng tắp, máu chảy ồ ạt, lập tức chết thảm ngay tại chỗ.
Tia yêu khí đó lướt qua Chân Hống Vương, đúng như cắt miếng đậu phụ, dễ dàng rạch tầng phòng ngự nguyên khí của hắn, cắt cả miếng to trên vai hắn.
– Yêu khí mạnh thật, lẽ nào có vị tiền bối yêu tộc nào tu hành trong tháp?
Chân Hống Vương nhìn vai phải máu me be bét, lập tức vận Yêu Nguyên chảy về phía vết thương. Huyết nhục bị cắt mất rất nhanh đã mọc lại.
– Trong tháp này chắc chắn có bí mật rất lớn, tuyệt đối không được để ba nhân loại kia tìm thấy trước.
Thánh Ngư Vương bay vào trước tiên.
Chân Hống Vương và các đại yêu khác cũng vội xông vào bên trong.
Chúng vốn là yêu tộc nên không hề sợ yêu khí trong tháp, chống đỡ nhẹ nhàng hơn nhiều. Với tu vi của Thánh Ngư Vương và Chân Hống Vương thậm chí có thể hấp thu cổ yêu khí trong tháp để biến thành của mình.
Ninh Tiểu Xuyên, Hoa Thanh Liên và Đàn Càn hòa thượng sau khi vào trong tháp liền tới một không gian lạnh lẽo tối tăm, bốn bề đều bị hàn băng màu đen bao phủ, càng đi vào sâu càng lạnh.
– Có người!
Đàn Càn hòa thượng kêu lên.
Ninh Tiểu Xuyên và Hoa Thanh Liên lập tức tới gần, hỏi:
– Ở đâu?
– Trong băng có người.
Đàn Càn hòa thượng chỉ vách tháp cách đó không xa, dưới lớp băng dày cộm quả nhiên có một vị lão giả nhân loại.
Lão giả nhân loại này mặc bạch bào, tóc cũng trắng toát, mặt đầy nếp nhân, xương tì bà và xương sống đều bị xích sắt xuyên qua trói trên tường.
Mỗi sợi xích đều lưu động điện quang, tuyệt đối không phải được tạo từ loại sắt bình thường.
Lão giả này toàn thân gầy đét, giống như chỉ có da bọc xương vậy. Trên cổ treo một viên ngọc châu màu trắng to cỡ quả nho, tỏa ra ánh sáng trắng.
Hoa Thanh Liên lập tức khẽ cúi chào lão giả, nghiêm nghị nói:
– Đây là Chân Nhân của Quang Minh Thánh Thổ chúng ta.
– Sao ngươi biết?
Ninh Tiểu Xuyên hỏi.
Hoa Thanh Liên đáp:
– Vì trên cổ hắn có Quang Minh Thánh Châu. Ở Quang Minh Thánh Thổ chỉ những người đạt tới Chân Nhân Cảnh mới có tư cách đeo Quang Minh Thánh Châu.
Ninh Tiểu Xuyên thở dài:
– Không ngờ Chân Nhân nhân loại lại bị nhốt ở đây, biến thành một bộ xương trắng. Nhưng thời gian đã rất lâu rồi, nếu không phải bị băng hàn cho đóng băng thì e là thi thân của tiền bối này đã biến thành vụn rồi.
Đàn Càn hòa thượng xoa cằm, nhìn viên ngọc trắng trên cổ bạch bào lão giả, nheo mắt nói:
– Quang Minh Thánh Châu rất đáng tiền sao?
Hoa Thanh Liên lắc đầu:
– Quang Minh Thánh Châu chỉ là vật tượng trưng cho thân phận, không có giá trị gì khác.
– Thì ra là vậy.
Đàn Càn hòa thượng có chút thất vọng lầm bầm, rồi đột nhiên hắn nghiêm mặt, hai tay chắp lại niệm ra Phật hiệu,
– A di đà Phật, thí chú lên đường mạnh giỏi!
Bùm!
Đột nhiên hàn băng bọc quanh bạch bào lão giả kia xuất hiện một vết rạn, phát ra âm thanh răng rắc, dọa cho Đàn Càn hòa thượng cuống cuồng lùi một bước
Lẽ nào người đã chết vài vạn năm giờ lại muốn sống lại?
Ninh Tiểu Xuyên cũng kinh ngạc, thận trọng nhìn về phía bạch y lão giả. Nhưng bạch y lão giả vẫn ngồi khoanh chân trong lớp băng hàn, không hề động đậy, như vậy mới yên tâm một chút.
Nếu là một vị chân nhân đã chết từ rất lâu sắp sống lại, đó sẽ việc vô cùng khủng khiếp. Ai biết được liệu có trở thành thi biến hay không?
Ninh Tiểu Xuyên tiếp tục đi về phía trước, lại phát hiện được trong lớp băng hàn có nhân loại, tất cả đều bị đông cứng, hơn nữa tu vi cũng rất cường đại, không phải tu sĩ nhân loại bình thường. Không chỉ có Chân Nhân của Quang Minh Thánh Thổ mà còn có tiên tổ của Dưỡng Quỷ Thế Gia, thậm chí còn có cao tăng Phật giáo, các vị thánh hiền của đạo môn.