Lần này thần huyết thối luyện hiệu quả kinh người, cuối cùng là đem thân thể của hắn, tu vi, linh hồn toàn phương vị đẩy đến mức cực hạn.
Có thể làm đều đã làm, Cổ Trần tiếp theo cần phải yên lặng thể ngộ Thiên địa quy tắc, chuẩn bị gõ mở thiên môn.
– Quy tắc, huyền ảo khó lường, muốn lĩnh ngộ còn cần một lần ngộ đạo.
Cổ Trần lẩm bẩm, đứng dậy đi ra ngoài, không vội vã, bởi vì vừa mới đột phá, dục tốc bất đạt.
Tốc độ tu luyện của hắn đã đủ nhanh, vững vàng một chút vẫn hơn, nếu xuất hiện chuyện ngoài ý muốn ảnh hưởng đến đột phá trong tương lai thì không hay.
Bản thân không thể đột phá, tâm tư Cổ Trần nhất động, nghĩ đến vị tân thu sát tướng Câu Trần này, phải bồi dưỡng thật tốt một phen.
Vừa hay đi xem một chút, gia hỏa này có dùng dùng thần huyết thối thể thuế biến.
– Ngô hoàng, Câu Trần cầu kiến.
Đang nghĩ ngợi, ngoài điện đột nhiên truyền tới một thanh âm, Cổ Trần kinh ngạc không hiểu.
Hắn không ngừng phất tay tán đi trận văn, vừa hay trông thấy một người trước cửa đại điện, chính là Câu Trần.
– Chuyện gì?Cổ Trần cau mày, nhìn bộ dáng Câu Trần như đã chờ đợi rất lâu.
– Ngô hoàng, ngoài thành có ba vị tộc trưởng ba bộ lạc, muốn đến đây yết kiến ngô hoàng.
Ngữ khí Câu Trần bình tĩnh nói, khiến Cổ Trần mặt lộ vẻ một vẻ kinh ngạc.
Lại có tộc trưởng những bộ lạc khác đến đây yết kiến?Trong đại điện, tộc trưởng ba bộ lạc đến, cung kính đứng ở đó.
Trong ba người, một người khoác hắc Đồng Giáp, một người mặc thạch giáp, một người khác khoác da thú, thân thể khôi ngô, khí tức mạnh mẽ.
Ba người bọn họ, đều là chiến thể cảnh đỉnh phong, là cường giả Nhân tộc sắp ngưng tụ ra Niết Bàn chi huyết.
Ba người này đều cúi đầu, trên mặt lộ ra vẻ kính úy, tôn trọng đối với thanh niên chủ vị đang ngồi ở đại điện.
Cũng là vị thanh niên này, diệt đi sào huyệt Phong tộc Vương tộc, giết sạch Phong tộc nơi đó, danh động toàn bộ Hỗn Loạn Thiên Uyên.
Phong tộc vừa diệt, những dị tộc và thế lực khác bên trong Hỗn Loạn Thiên Uyên đều biết, đặc biệt là Nhân tộc bộ lạc các phương đều chấn động theo.
Hôm nay có ba tộc trưởng đến đây yết kiến, chính là muốn xem nhân vật cái thế diệt đi sào huyệt Phong tộc Vương tộc.
Đến đây, gặp được Cổ Trần mới thật sự hiểu sự cường đại của hắn, khiến ba vị tộc trưởng trong lòng đều kính sợ không thôi.
– Bạch Lân bộ tộc, Bạch Thượng, bái kiến Nhân Hoàng!Một người mặc áo giáp màu đen khôi ngô tiến lên thi lễ, mang theo một loại kính sợ.
– Dạ Niểu bộ lạc, Kiêu Lâm, bái kiến Nhân Hoàng!Người khoác thạch giáp hô to, giọng nói cao, tiến lên một bước, tay phải đặt ở lồng ngực hành lễ.
– Huyết Ưng bộ lạc, Trưởng Ưng, tham kiến Nhân Hoàng!Người cuối cùng, người khoác da thú, thân thể khôi ngô hiện đầy từng khối bắp thịt, lộ ra một cỗ huyết sắc sát khí, khiếp người vô cùng.
Ba người cùng nhau yết kiến, thật sâu kính sợ.
Cổ Trần lộ ra một tia tinh quang, lạnh nhạt nói:- Ba vị miễn lễ, ta rất hiếu kì, ba vị tộc trưởng vì sao biết được bản hoàng ở đây?Bạch Thượng, Kiêu Lâm, Trưởng Ưng ba người liếc nhau, ào ào cúi đầu cung kính trả lời.
– Nhân Hoàng, chúng ta cũng không biết Nhân Hoàng, chỉ biết tộc trưởng Câu Trần ở đây, đến đây hỏi thăm cường giả diệt đi Phong tộc Vương tộc, mới biết được tin tức của Nhân Hoàng.
Nói rồi, sắc mặt ba người lộ vẻ kích động, rất hưng phấn, tràn ngập mong đợi nhìn Cổ Trần, giống như đang đợi quyết định gì đó.
Cổ Trần như có điều suy nghĩ, cười nhạt nói:- Ba vị ở xa tới, có chuyện gì?Trong đại điện, ba người liếc nhau một cái, ào ào gật đầu, rồi trực tiếp quỳ một gối xuống.
– Ba người chúng ta nguyện ý đi theo Nhân Hoàng, thề sống chết hiệu trung!Thanh âm ba người to rõ, ngữ khí leng keng, lộ ra một cỗ kiên định, trực tiếp tuyên bố muốn thần phục vị Nhân Hoàng trẻ tuổi cường đại này.
Cổ Trần không nói chuyện, trong lòng có chút quái dị, chính mình cũng không phải Nhân Hoàng, trước đó tôn vị Nhân Hoàng sắp ngưng tụ ra, đang muốn lên bảng, kết quả bị hắn làm biến mất.
Hiện tại trên bảng cũng không có danh vị Nhân Hoàng, tôn vị Nhân Hoàng hắn cũng không đăng lên, ba người này vì sao trực tiếp gọi hắn là Nhân hoàng?- Ba người các ngươi, vì sao xưng ta là Nhân Hoàng?Thanh âm Cổ Trần đạm mạc truyền đến, một cỗ áp bách vô hình tràn ngập đại điện, khiến không khí đều đọng lại.
Bạch Thượng, Kiêu Lâm, Trưởng Ưng, trong lòng ba người trầm xuống, chỉ cảm thấy toàn thân trầm trọng, dường như đè ép một ngọn núi lớn, hô hấp đều khó khăn.
Trong lòng ba người lẫm liệt động dung, sợ xanh mặt lại cúi đầu xuống.
– Nhân Hoàng bớt giận!.