Hiện tại thì hay rồi, Thánh Chủ sượng mặt, Cổ Trần không thèm sợ đối phương cách không xuất thủ, hắn đã hai lần đánh vỡ đòn hiểm của Thánh Chủ, hiển nhiên tự tin mười phần.
– Khốn kiếp! Sâu kiến kia, lập tức dừng tay!Tôn Thánh Chủ phía trên hư không tức méo mũi nhưng chẳng thể làm gì, chỉ biết tức giận gào thét uy hiếp đối phương.
Đáng tiếc Cổ Trần chẳng hề hấn, hắn biết chắc đối phương chỉ có thể đánh võ mồm chứ không làm gì được hắn, nên mới không sợ hãi tí nào.
– Dừng tay?Cổ Trần cười.
Ánh mắt Cổ Trần chợt trở nên hung hãn, hắn thét lên:- Hôm nay, bản hoàng chính là muốn đuổi tận giết tuyệt, để máu bách tộc nhuộm đỏ Thánh Vực này!Chúng tướng sĩ, giết!Không phá Thánh Vực, chết không đình chiến!Oanh!Mấy lời Cổ Trần như dầu thêm vào lửa, khiến mấy trăm vạn Nhân tộc tướng sĩ trong nháy mắt bạo phát huyết khí, hóa thành chiến lực kinh thiên.
Giờ khắc này, tất cả Nhân tộc trên dưới một lòng, chiến ý dâng cao ngút trời.
– A! – Thánh Chủ, cứu mạng!- Thánh Chủ! Bên trong Thánh Vực, tiếng kêu thảm thiết vang lên không ngừng, các loại sinh vật cường đại la hét giận dữ, gào thét giãy dụa trước trận thảm sát tàn khốc.
Trong lúc nhất thời, bách tộc đẫm máu, vô số sinh linh chết thảm, Nhân tộc giết đến đỏ cả mắt, hoàn toàn không ngán sống chết tấn công Thánh Vực, khiến Thánh Vực máu chảy thành sông.
Cổ Trần lạnh mặt nhìn xuống Thánh Vực, phía dưới tiếng hô giết rung trời, cả Thánh Vực đã chìm vào trong chiến hỏa.
– Khốn kiếp!Nhân tộc đáng chết!Bổn tọa nhất định không buông tha ngươi.
Phía trên hư không, Thánh Chủ nổi giận lôi đình, tiếng rống của hắn làm rung chuyển các phương, đáng tiếc không thể tác động chút gì đến Cổ Trần.
– Phiền phức quá, cút!Cổ Trần nghe mà phiền, bèn hét lớn một tiếng, hắn đằng không bay lên đánh một quyền chí cường về phía vòng xoáy hư không.
Ầm ầm!Vòng xoáy hư không nổ tung tại chỗ, quy tắc vô tận bị kéo căng ra, quyền ý cường đại đánh xuyên hư vô, vào tận chiến trường hư không.
– A! Một tiếng hét thảm truyền đến.
Bên trong chiến trường hư không, một tôn Thánh Chủ luống cuống không kịp trở tay bị một quyền đánh thẳng vào mặt, nắm đấu in dấu trên mặt hắn, rụng rớt một cái răng.
Sỉ nhục, lửa giận, Thánh Chủ mà lại bị đánh gãy một cái răng?- Ngươi lại dám đánh gãy răng bổn tọa?Thánh Chủ giận dữ.
Đáng tiếc vòng xoáy đã bị Cổ Trần đánh nổ, thanh âm kia càng lúc càng yếu, sau cùng hoàn toàn biến mất.
– Õng à õng ẹo, chờ đến lúc bản hoàng tiến vào chiến trường hư không, nhất định chém đầu ngươi xuống trước rồi treo lên trên chiến kỳ của Nhân tộc ta.
Cổ Trần hét lên, nguyên một đám bách tộc cường giả hốt hoảng lui lại, bị dọa cho vỡ mật.
Sau lưng, Huyền Cơ ngơ ngác, nhưng nói thật lúc này đây trong lòng hắn cực kỳ rung động.
Đây là lần đầu tiên hắn được trông thấy sự cường thế của Cổ Trần, dám suất quân đánh thẳng vào bách tộc Thánh Vực, thề không san bằng Thánh Vực không bỏ qua.
– Nhân Hoàng, nên có chừng mực, Thánh Vực không hề đơn giản như vẻ bề ngoài, chúng còn có hậu chiêu.
Huyền Cơ không thể không cẩn thận nhắc nhở Cổ Trần.
Vẻ mặt hắn vừa khẩn trương vừa nghiêm túc, hắn nhìn qua nơi sâu trong Thánh Vực, dường như hắn biết được một vài bí mật nào đó.
– Ngươi nói hậu chiêu là cái thứ ẩn tàng sâu trong Thánh Vực kia à?Cổ Trần lạnh nhạt hỏi, hai mắt sáng rực nhìn thấu hư ảo, có vẻ hắn thấy được thứ đáng sợ ẩn sâu trong Thánh Vực.
Ông!- Không tốt!Huyền Cơ sắc mặt đại biến, chuẩn bị phản ứng.
Bịch!Huyền Cơ quang ảnh đột nhiên nổ tung, hóa thành vô số ánh sáng rồi tiêu tán.
– Nhân Hoàng, thối lui đi, đừng quá mức.
Một thanh âm đạm mạc từ sâu trong Thánh Vực truyền đến, toàn bộ Thánh Vực lập tức yên tĩnh trở lại, trên chiến trường, tất cả mọi người cơ hồ cùng nhau dừng lại.
Cổ Trần hơi biến sắc mặt, phát giác được toàn bộ Thánh Vực lâm vào tĩnh mịch, đại chiến đình chỉ, không khí ngưng kết lại một cách quái dị.
Nguy hiểm!Thánh Vực hoàn toàn tĩnh mịch.
Vốn dĩ mọi người đang chém giết hăng say chợt dừng lại một cách quỷ dị, dù là Long tộc, Phượng Hoàng, Bạch Hổ, Kỳ Lân, Hung thú, thậm chí bách tộc các phương cũng đều ngừng lại.
Vô số người vẫn đang duy trì động tác chém giết, nhưng đã bị một cỗ lực lượng vô hình cầm giữ, không cách nào động đậy, có thân thể bị xuyên qua, máu lại dừng lại không hề chảy ra.
Tĩnh, sự yên tĩnh chết chóc.
Thậm chí Cổ Trần nghe được tiếng tim mình đập, sắc mặt hắn biến đổi liên hồi, Thời Gian Chi lực bên trong thân thể sôi trào, tránh thoát sự giam cầm đáng sợ đó.
– Thối lui đi.
Sâu trong Thánh Vực, âm thanh kia lại truyền đến lần nữa, đạm mạc, vô tình, không có lấy một tia dao động, cho người ta cảm giác không thể nào kháng cự nổi.
– Mơ tưởng!.