Quả thật, hắn đã đánh thắng Thánh Chiến, nhưng cuối cùng vẫn thua dưới tay Thiên Tử, Nhân tộc thảm bại, lại bị Thần Tộc, bách tộc thanh trừ sạch sẽ, tử thương vô số.
Lần thứ ba, lần thứ tư, Cổ Trần đều bắt đầu lại từ đầu, lần lượt đánh vỡ bách tộc phong tỏa, nhưng mặc kệ hắn cố gắng như thế nào cũng không vượt qua được chướng ngại vật cuối cùng là Thiên Tử, Thiên Nữ.
Tại lần Luân Hồi thứ chín mươi chín, rốt cuộc đánh bại Thiên Tử, Thiên Nữ, bước lên Man Hoang chi đỉnh, nhưng lại bị một bàn tay khổng lồ từ trên trời giáng xuống xóa sạch một cách khó hiểu, cả Nhân tộc không ai may mắn thoát khỏi.
Đến lần cuối cùng, không ai biết Cổ Trần đã trải qua những gì, lần này kéo dài đến ba ngày ba đêm vẫn chưa xong.
– Ba ngày, rốt cuộc tiểu tử này đang làm gì?Có người chờ không nổi nữa, đã ba ngày rồi còn chưa chịu kết thúc, chẳng lẽ Nhân tộc này đã chìm sâu vào trong Luân Hồi, không cách nào tỉnh lại ư?- Kỳ quái!- Khí tức trên người tiểu tử này càng ngày càng yếu, giống như không có khí tức luôn vậy.
Tam đại Thánh Chủ nấp trong bóng tối kinh ngạc vạn phần, họ không thể nhìn thấu Cổ Trần, giống như hắn chỉ là một phàm nhân.
Thậm chí một tia khí tức cũng không có, toàn bộ đã biến mất.
Cảm giác này rất quỷ dị, quả thực không thể tin được, khiến ba vị Thánh Chủ ngạc nhiên, nhịn không được muốn thử tra xét một phen, đáng tiếc lại bị Tam Sinh Thạch cản trở.
Sâu trong Minh Phủ, trong một mảnh sương mù, có một đôi mắt đang chăm chú vào Cổ Trần.
– Thật kỳ lạ, vì sao Tam Sinh Thạch không cách nào chiếu rõ tình huống Luân Hồi kể từ lần thứ chín mươi?Minh Phủ Phủ Quân kinh ngạc, bởi vì nàng trong bóng tối thăm dò, muốn nhờ Tam Sinh Thạch âm thầm xem xét tình huống Luân Hồi của Cổ Trần.
Tám mươi chín lần Luân Hồi phía trước, nàng có thể mơ hồ trông thấy một số cảnh tượng, nhưng kể từ lần Luân Hồi thứ chín mươi trở đi lại không cách nào thấy được bất cứ điều gì.
Tình cảnh Luân Hồi một trăm lần của những người khác đều được ghi chép rõ ràng trên Tam Sinh Thạch, chỉ có Cổ Trần là không có bất kì ghi chép nào về mười lần Luân Hồi sau cùng của hắn.
– Tam Sinh Thạch không cách nào ghi chép mười lần Luân Hồi sau cùng của hắn?Phủ Quân chỉ có thể suy đoán như thế, Tam Sinh Thạch không cách nào ghi chép tình huống Luân Hồi mười lần cuối của Cổ Trần, nên không một ai biết Cổ Trần đã trải qua những gì.
Nhưng vì sao lại thế?Trên người Cổ Trần có một cỗ lực lượng đang chi phối, che lấp, tiêu trừ mười lần Luân Hồi kia, khiến Phủ Quân hoàn toàn nhìn không thấy.
Rốt cuộc hắn đã trải qua những gì?Ông!Không biết qua bao lâu, khi tất cả mọi người đều cho rằng Cổ Trần đã hoàn toàn mất phương hướng bên trong Luân Hồi, thì một rung động kỳ dị truyền đến.
Mọi người đồng loạt nhìn lại, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm Cổ Trần, lộ ra một tia kinh ngạc.
Hắn tỉnh.
Cổ Trần chậm rãi mở ra hai mắt, trong mắt lóe lên ánh sáng thâm thúy, hai mắt như hai hố sâu không đáy, không ai có thể nhìn thấu.
Trong giây phút tỉnh lại, trên người Cổ Trần có một cỗ khí tức thần bí lóe lên rồi biến mất, chỉ có Minh Phủ chi chủ mới phát giác ra điều này.
Trờ về từ Bách Thế Luân Hồi, cả người hắn đều thay đổi, từ khí tức thần sắc cho đến mọi phương diện đều không còn giống như trước, cho người ta cảm giác đây là một người khác.
Cặp mắt kia mang theo nỗi tang thương của năm tháng vô tận, khiến người nhìn vào lập tức chấn động tâm thần.
– Bách Thế Luân Hồi, đây chính là Bách Thế Luân Hồi?Cổ Trần chậm rãi đứng dậy, một trăm vòng sáng chung quanh hơi chấn động một chút, sau đó nhanh chóng chìm vào trong thân thể hắn không thấy đâu nữa.
Hắn ngẩng đầu, hai mắt bình thản như nước nhìn qua chỗ sâu trong Minh Phủ, như xuyên qua sương mù thấy được ba Thánh Chủ cường đại đang ẩn tàng.
Ánh mắt kia không hề dao động, như đang nhìn một cái cây, một ngọn cỏ, một con khiến, khiến tam đại Thánh Chủ cảm thấy trái tim băng gía.
– Ánh mắt này!- Tê! – Làm sao hắn biết được?Tam đại Thánh Chủ đồng loạt rùng mình, như bị một tôn tồn tại kinh khủng để mắt tới, nhất thời kinh ngạc vạn phần nhìn Cổ Trần, không nghĩ bản thân lại bị phát hiện.
Cổ Trần xoay chuyển ánh mắt, nhìn vào nơi sâu nhất trong Minh Phủ, trong sương mù vô tận ẩn giấu một bóng người mờ nhạt, cả hai cách một lớp hư vô liếc nhìn nhau một cái.
Oanh!Sương mù sôi trào, Phủ Quân đại chấn tâm thần, đồng tử co rụt lại, lần đầu tiên tỏ ra khiếp sợ, tim đập thình thịch trước cái nhìn của Cổ Trần.
Tên này! dường như đã trở thành một người hoàn toàn khác kể từ sau Bách Thế Luân Hồi, vậy mà có thể xem thấu nơi này, thậm chí thấy được chân thân của nàng, còn khiến nàng phải hốt hoảng.
Chỉ một ánh mắt đã khiến Minh Phủ Phủ Quân tim đập thình thịch, quả là không thể tin nổi.
– Minh Phủ, Tam Sinh Thạch, Luân Hồi!.