Cổ Trần thăm thẳm thở dài, mắt nhìn vào sâu trong Minh Phủ, lại nhìn Tam Sinh Thạch trước mắt, mặt không đổi sắc lách mình rời đi.
– Chúng ta đi thôi.
Cổ Trần vừa xuống liền mặc kệ những người khác, trực tiếp phất tay mang Mục và Thủy linh đi, hắn quay người xé mở hư không định bước vào.
– Đứng lại!Trông thấy hắn muốn đi, lập tức có người nhịn không được, lập tức tiến tới chắn trước mặt.
Vù vù!Có năm kẻ đồng loạt chắn đường Cổ Trần, là những kẻ từng lịch kiếp trong Bách Thế Luân Hồi nhưng không thành công.
– Tiểu tử, ngươi hoàn thành Bách Thế Luân Hồi, nhất định đã tìm hiểu được Luân Hồi cấm thuật trong đó, mau giao ra đây, bọn ta có thể cho ngươi toàn thây.
Một người trong đó lạnh lùng mở miệng, toàn thân tràn ngập kim quang, hắn là một vị Thánh Nhân của Kim tộc, vô cùng cường đại.
– Đúng vậy, ai cũng biết hoàn thành Bách Thế Luân Hồi là có thể lĩnh ngộ Luân Hồi cấm thuật, mau giao ra!- Lập tức giao ra!Bốn người còn lại đều là Thánh Nhân đến từ các tộc khác, ánh mắt họ nhìn vào Cổ Trần không hề có ý tốt, vậy mà lại dám chặn cướp Cổ Trần.
Nghe nói như thế, tất cả mọi người liền tỉnh ngộ.
Đúng vậy, nghe đồn vượt qua khảo nghiệm của Bách Thế Luân Hồi là có thể lĩnh ngộ Luân Hồi cấm thuật, mà trong số mười người thành công, chỉ có một Nhân tộc, đó chính là Cổ Trần.
Xưa nay Nhân tộc luôn bị xem là yếu ớt, nên dễ bị người khác tìm tới cửa.
Còn những người khác như Đế Già, Diêm Ma, Bạch Dạ, m Thập Tam, Cửu Anh thì không ai dám chặn họ, bởi vì những người này thành danh đã lâu, nổi tiếng từ trước khi tham gia chiến trường hư không.
Hơn nữa, sau lưng họ có thế lực cường đại chống đỡ, còn Nhân tộc của Cổ Trần thì trước đó mới thua một trận, Thiên Cương Thánh Địa đã bị hủy đi.
Cho nên mọi người vẫn cho rằng, Nhân tộc dễ ăn hiếp, bởi thế năm người kia mới không do dự nhảy ra cản hắn.
Đáng tiếc, Cổ Trần căn bản không thèm để ý, hắn mặt không đổi sắc, bước chân không dừng tiếp tục đi qua, cứ như năm người kia không hề tồn tại vậy.
– Dừng lại, nếu không sẽ chết!Trông thấy Cổ Trần chẳng quan tâm, năm người kia nhất thời nổi giận, từng người tỏa ra thánh quang cường đại, quy tắc chi lực xen lẫn sôi trào.
Ngay tại thời điểm tất cả đều nghĩ sẽ xảy ra một trận đại chiến, thì một tình huống ngoài ý muốn đã xuất hiện.
– Ơ! Chỉ thấy, năm Thánh Nhân chuẩn bị động thủ kia đột nhiên run lên, sau đó đứng sựng lại, không làm ra động tác gì thêm.
Cổ Trần mang theo Mục cùng Thủy linh chậm rãi lướt qua đám người này, hắn chui vào hư không, biến mất trước mắt mọi người.
Soạt!Sau một khắc, thân thể năm người kia đột ngột tan rã, huyết nhục toàn thân xói mòn từng chút một, trong nháy mắt biến thành một đống hài cốt,Hiện trường hoàn toàn tĩnh mịch, tất cả mọi người trợn trừng hai mắt nhìn năm người hóa thành tro tàn, không ai biết bọn họ đã chết thế nào.
Hoàn toàn không thấy Cổ Trần động thủ, hắn chỉ đi qua thì năm người kia đã như thế.
– Trời!- Đã xảy ra chuyện gì?Những người khác kinh ngạc không thôi, hoảng sợ nhìn tình cảnh trước mắt, đây chính là năm vị Thánh giả đấy, sao có thể chết một cách quỷ dị như vậy?Không một ai biết, ngay cả chín vị Thánh Nhân đã vượt qua Bách Thế Luân Hồi kia cũng không rõ Cổ Trần đã xuất thủ khi nào, lại xuất thủ thế nào.
– Vừa mới xảy ra chuyện gì?Có người kinh dị hỏi.
Hầu hết đều lắc đầu, mặt mày kinh hãi, năm người đó đang yên đang lành sao lại đột ngột tan rã chứ?- Thật là một kẻ đáng sợ.
Bạch Dạ lẩm bẩm, nhìn Cổ Trần đã biến mất trong hư không, hắn tỏ ra thận trọng chưa từng có.
Hắn cảm nhận được uy hiếp, là uy hiếp đến tù Cổ Trần, khiến trong lòng hắn cảm thấy bất an.
Người này thật đáng sợ, mình chưa kịp nhìn thấy hắn xuất thủ thế nào thì năm vị Thánh Nhân kia đã hồn phi phách tán.
– Các ngươi có thấy rõ hắn xuất thủ không?Diêm Ma biểu lộ ngưng trọng hỏi.
Đế Già suy tư một phen, lắc đầu:- Không nhìn thấy, chỉ cảm thấy một cỗ ba động quỷ dị, sau đó năm người kia liền trực tiếp mục nát xói mòn.
– Là tuế nguyệt khí tức.
Bạch Dạ bỗng nhiên nói ra suy đoán bản thân.
Đó là tuế nguyệt khí tức, rất khủng bố, lập tức khiến năm vị Thánh giả trẻ tuổi hóa thành tro bụi.
Phải biết, thọ nguyên của Thánh giả rất dài, sao có thể chết nhanh như vậy được, quả thực không thể tưởng tượng nổi- Nhân tộc! Cổ Trần! đúng là một uy hiếp.
Bạch Dạ yên lặng suy tư.
Nhưng những người khác cũng phản ứng lại rất nhanh, sao Cổ Trần lại đi, chẳng lẽ hắn không muốn phần thưởng của Minh Phủ?- Sao hắn lại đi rồi?- Tiểu tử này không muốn nhận thưởng à?.