Đọc truyện Full

Chương 142

Cô cẩn thận quan sát xung quanh, ánh mắt lướt qua đám nấm đen rậm rạp dưới vách đá, quay đầu nhìn Tất Tiểu Mạt: “Đêm đó các người nấu canh nấm gì?”

Tất Tiểu Mạt sợ hãi, đầu óc rối bời, nghe cô hỏi, cô ấy sửng sốt một hồi mới ý thức được, có chút do dự nói:

“Hình như là nấm tươi hái dưới chân núi. “

“Là cái này à?” Thẩm Như Như chỉ vào cây nấm đen dưới chân.

Tất Tiểu Mạt suy nghĩ một chút, lắc đầu nói: “Tôi không nhớ rõ, cũng không biết nồi canh tại sao lại mờ mịt như vậy.

Ba người đều rất ngạc nhiên vì sao Thẩm Như Như lại quẩn quanh một nồi canh nấm, nấm không có khả năng khiến người ta tàng hình.

Ngay khi ý nghĩ này hiện lên trong đầu họ, giây tiếp theo họ đã thấy Thẩm Như Như giẫm lên cây nấm đen, một làn sương đen từ dưới chân cô bốc ra.

Làn sương đen quấn quanh người Thẩm Như Như, cô vỗ tung ra hai cái [Bùa trấn áp], làn sương đen lập tức bị phân tán. Sau khi loại bỏ màn sương đen, cô giẫm đạp lên một cây nấm khác, làm sạch nó giống như các bước trước.

Động tác của cô rất nhanh, hơn một nửa số nấm đen xung quanh lối vào đã biến mất trong một thời gian ngắn. Ngay khi cô định tiếp tục giẫm lên nó, cây nấm trên mặt đất đột nhiên di chuyển. Chúng tự chui ra khỏi đất, còn những con nhỏ liều mạng chạy lên trời, tốc độ khá nhanh.

Vì có quá nhiều nấm nên Thẩm Như Như chỉ có thời gian vội vàng bóp nát một ít, nửa còn lại trốn vào Nhất Tuyến Thiên. Những cây nấm này sau khi tiến vào Nhất Tuyến Thiên đều biến thành sương đen, lấp đầy những khoảng trống chật hẹp. Âm khí đã bị xua tan bởi [Bùa trấn áp] đột nhiên tập trung trở lại, nó mạnh hơn trước rất nhiều.

Gió gào thét mang theo mùi tanh khó tả, Thẩm Như Như dán [Bùa khử mùi] lên người, xuyên qua màn sương đen đi vào. Cách đó một bầu trời, Hạ Quân và những người khác nhìn Thẩm Như Như biến mất trong màn sương đen, sau khi nhìn chằm chằm một lúc, Dương Phàm nói: “Chúng ta nên làm gì bây giờ? Đợi ở đây à?”

Tất Tiểu Mạt lấy điện thoại di động ra để kiểm tra tín hiệu, nó không có tín hiệu, cô ấy không thể chịu đựng được nữa, vì vậy cô ấy chỉ ngồi xuống đất và nói với vẻ mặt buồn bã: “Đại sư Thẩm đã vào rồi, chúng ta còn có thể làm gì, chúng ta chỉ có thể chờ. Nếu chúng ta bỏ mặc cô ấy mà bỏ chạy, cảnh sát Triệu nhất định sẽ không để yên cho chúng ta”

Hạ Quân nhìn xuống [Bùa hộ mệnh] trong lòng bàn tay, sau đó nhét chặt nó vào túi trong của áo khoác, ngồi bệt xuống đất: “Tiểu Mạt nói đúng, chuyện tới nước này chúng ta chỉ có thể chờ. Chuyện này ngay ca đại sư Thẩm cũng không giải quyết được thì tìm cảnh sát cũng vô dụng.”

Thẩm Như Như đi vào màn sương đen, con đường hẹp biến mất, thay vào đó là một con đường rải sỏi. Hai bên đường mọc đầy những cây nấm nhỏ màu đen, cuối đường có một căn nhà gỗ nhỏ.

Cô đi về phía nhà gỗ nhỏ, qua ô cửa sổ khoét rỗng, cô nhìn thấy một người đang ngồi bên trong, lưng có phần giống với Từ Dẫn Châu, hình như anh đang ăn. Khi đến gần hơn, cô thấy quần áo trên người đàn ông đó chính là Từ Dẫn Châu.

Anh đang cầm một cái bát lớn trong tay, có vẻ như đang đổ đầy súp, anh say sưa uống nó một cách thích thú, hồn nhiên không cảm thấy điều gì khác thường trong tình huống của mình.

Không biết [Bùa khử hôi] đã tróc xuống tự bao giờ.

Trong căn nhà gỗ nhỏ nồng đậm mùi tanh của máu, từ khung cửa sổ chạm rỗng nhìn vào có thể thấy trên tường nhà treo đầy các mảnh tứ chi và hài cốt không toàn vẹn, lớn có nhỏ có. Trên sàn nhà lộ ra một màu đỏ sẫm u ám, giống như huyết dịch thẩm thấu vào mặt gỗ ngưng kết mà thành.

Thẩm Như Như lùi lại mấy bước, hướng vào trong nhà hét lên: “Châu Châu, đừng ăn nữa, nhanh ra đây, chúng ta phải về rồi.

Từ Dẫn Châu không hề đáp lại, vẫn vùi đầu húp canh như cũ.

Thẩm Như Như thấy thế lập tức nhìn quanh bốn phía, muốn tìm chút đồ vật đại loại như cục đá hay thanh gỗ gì đó, nhưng trên con đường này ngoài những cây nấm nhỏ màu đen ra thì chẳng có gì cả. Cô nghĩ rồi lại nghĩ, chỉ đành lấy ra hai thanh kiếm nhỏ.

Trong trận đấu với Liên Vụ lần trước đã tổn hại mười thanh kiếm nhỏ, trùng hợp là dạo gần đây đá Hoàng Tuyền cực kỳ khan hiếm, căn bản không cách nào mua được, cho nên số lượng kiếm trong tay cô chẳng còn sót lại bao nhiêu, phải cẩn thận sử dụng mới được.

Thẩm Như Như điều khiển hai thanh kiếm nhỏ từ cửa sổ bay vào trong nhà, kiếm nhỏ dừng lại trên vai Từ Dẫn Châu, sau đó khẽ chọc vào người anh. Lúc này, rốt cuộc anh cũng có phản ứng.

Từ Dẫn Châu ngừng lại động tác húp canh, dõi mắt nhìn chung quanh, trong mắt lộ ra mê mang cùng với ngạc nhiên, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại dáng vẻ lạnh nhạt, đứng dậy đi theo kiếm nhỏ đến cạnh cửa, sau đó đẩy cửa bước ra ngoài.

“Sao cô Thẩm lại ở chỗ này?” Anh ngạc nhiên hỏi, giọng điệu xa cách, giống như cách đối đãi với một người bạn không quá thân thiết.

Thẩm Như Như sửng sốt, thu hồi kiếm nhỏ: “..Vừa nãy anh uống gì vậy?”

Trong mắt Từ Dẫn Châu chợt thoáng qua vẻ mờ mịt, anh ngoái đầu nhìn về phía chiếc bàn trong nhà, mặt bàn trống rỗng, chén canh đã không cánh mà bay. Anh ngờ vực nhìn quanh chiếc bàn, như có điều suy nghĩ: “Hình như là…canh nấm?”

Quả nhiên là những cây nấm này có vấn đề.

Sau khi nhóm người Hạ Quân uống canh nấm, vừa tỉnh lại thì ngỡ bản thân đã đến núi Đại Giác. Bây giờ Từ Dẫn Châu cũng uống canh nấm, dường như trí nhớ của anh đã có chút vấn đề gì đó. Nhưng bây giờ không phải là lúc tìm tòi nghiên cứu những chuyện này, điều quan trọng nhất vào thời điểm này chính là rời khỏi cái nơi kỳ lạ này. Thẩm Như Như ngoắc tay với anh: “Bỏ đi, đừng nghĩ nữa, chúng ta rời khỏi nơi này trước đã, những chuyện khác chờ trở lại thị trấn rồi nói sau.

Từ Dẫn Châu theo bản năng đi đến bên cạnh và nắm tay cô, sau đó chợt bừng tỉnh, lập tức buông tay ra lùi về phía sau một bước, giọng nói lành lạnh có chút khác thường: “Xin lỗi, cô Thẩm, tôi không hề có ý mạo phạm”

Thẩm Như Như lặng lẽ liếc anh một cái, chủ động kéo anh quay người đi về phương hướng lúc đến: “Không sao, nắm chặt chút để tránh lát nữa bị tách ra”

Phía cuối con đường nhỏ là một mảnh sương đen dày đặc, đen như mực nước vậy, hấp thụ hết ánh sáng xung quanh, che trời lấp đất. Thẩm Như Như đứng trước màn sương đen, cứ cảm thấy trong tối tăm dường như có một đôi mắt ác độc đang đợi bọn họ tới gần.

Dẫu biết rõ có nguy hiểm nhưng bọn họ vẫn phải dấn thân, bởi vì đây là đường ra duy nhất. Trước mắt nơi đây vẫn gió êm sóng lặn, nhưng khắp nơi đều lộ ra quỷ dị, nếu còn ở lâu, có quỷ mới biết sẽ xảy ra chuyện gì tiếp theo.

Cô lấy ra một xấp bùa chú, chia một nửa cho Từ Diễn Châu: “Đợi lát nữa nếu cảm thấy không đúng thì ném ra một tấm, đừng tiết kiệm, chỗ tôi vẫn còn rất nhiều”

Từ Dẫn Châu nhận lấy xấp bùa, cúi đầu lặng lẽ nhìn vào hai bàn tay đang lồng vào nhau, ánh mắt lập lòe bất định. Thẩm Như Như kéo anh tiến lên trước hai bước, thân hình hai người lập tức bị sương đen cắn nuốt.

Sau khi tiến vào màn sương đen, cảnh vật xung quanh lập tức biến mất, ngay cả thân thể của bản thân lẫn người bên cạnh đều ẩn trong sương đen không thể nhìn thấy. Nếu không phải bọn họ đã nắm tay nhau trước khi bước vào đây, e là lúc này đây đã lạc mất đối phương.

Khi Thẩm Như Như đang muốn tiếp tục đi về phía trước, tay trái bỗng nhiên bị siết chặt, Từ Dẫn Châu kéo cô đến trước mặt, nhỏ giọng nói: “Đừng nhúc nhích, ở phía trước có thứ gì đó. Tiếng nói của anh gần trong gang tấc, tựa hồ ở ngay bên tai, nhưng ngăn cách giữa hai người là màn sương đen dày đặc không cách nào nhìn thấy đối phương.

Phím tắt:←

Phím tắt:→

Chương trước
Chương sau


Tiểu thuyết cùng thể loại

Ảnh Đế Cũng Yêu Mèo
Ảnh Đế Cũng Yêu Mèo
Sau khi sống lại, làm một nàng tiên mèo không tồi, nguyện vọng lớn nhất của Bạch Du Du chính là tìm được một người chủ có tấm lòng yêu mến lại đẹp mắt ôm về nhà hưởng…
Bạn Cùng Phòng Là Thỏ Cụp Tai
Bạn Cùng Phòng Là Thỏ Cụp Tai
Truyện Bạn Cùng Phòng Là Thỏ Cụp Tai của tác giả Y Nha kể về Lục Thời Niên – một sinh viên năm bốn đang sống trong ký túc xá và có một bạn cùng phòng mới. Người…
Bạn Trai Cùng Nhà Không Phải Là Người
Bạn Trai Cùng Nhà Không Phải Là Người
Bà ngoại qua đời, Hạ Ngữ Băng thừa hưởng ngôi nhà cũ do bà ngoại để lại ở nông thôn. Không ngờ, còn phải ở chung với người cháu trai do bà ngoại thuận tay nhặt được giữa…
Bất Diệt Long Đế
Bất Diệt Long Đế
Thần Châu đại địa, vạn tộc tranh hùng, huyết mạch chiến sĩ hoành hành, cường giả chiến đấu, thiên khung nát, tinh thần rơi! Thiếu niên từ Bắc Mạc kéo quan tài mà đến, thế nhân mới biết…
Biến Thái Đừng Chạy Lại Đây Để Ta Yêu
Biến Thái Đừng Chạy Lại Đây Để Ta Yêu
Ta cố gắng chạy thật nhanh, thế nhưng một lần nữa, cơn đau quặn xuyên thấu giống như mọi lần ập đến, ta ngã vào lòng nam nhân, tình tứ như một đôi tình nhân đích thực, đó…
Bổn Vương Ở Đây
Bổn Vương Ở Đây
Bổn Vương Ở Đây là một trong những tác phẩm thuộc đề tài huyền huyễn (truyện có yếu tố thần tiên, yêu ma) thành công nhất của Cửu Lộ Phi Hương. Nếu đã đọc Tam Sinh Tam Thế…

0
Bình luậnx
Đọc truyện Full