Điều quan trọng nhất chính là, đây vẫn chỉ là hồi báo mặt ngoài, trong tối còn có hồi báo khác.Vì sao Thực Thiết Thú không từ chối lời thỉnh cầu của những yêu thú này? Chính là bởi vì một khi từ chối sẽ kết thù. Nhưng nếu đồng ý, chẳng những không kết thù, ngược lại là ban ơn kết thiện duyên.
Nếu Thẩm Tiêu có thể khiến những yêu thú không thể tu luyện trở nên có thể tu luyện giống với hai quốc bảo, vậy cha mẹ của mấy yêu thú cục cưng mới tới chính là nhận nhân tình của cô, ngày sau có chuyện gì, cô cũng có thể mở miệng bảo bọn họ hỗ trợ.
Sau khi hiểu rõ những việc này, Thẩm Tiêu cũng dấy lên động lực.
Ba con yêu thú mới tới lần lượt là Hỏa Hùng, Liệt Diệm Cự Viên và Phong Tước.
Phong Tước nổi tiếng bằng tốc độ, không có nơi ở cố định, cả dãy núi Vạn Thú đều là nhà, đồng thời cũng là tình báo truyền tin tức, hai tộc Hỏa Hùng và Cự Viên thì khá lớn, bởi vì trong tộc chúng nó có trưởng bối có cảnh giới cao thâm tọa trấn, xem như người khổng lồ của phía tây dãy núi yêu thú, không ai dám chọc. Cũng bởi vì bọn họ có tự tin này, mới có thể không lo lắng gì đưa thú con tới.
Ba con yêu thú này rốt cuộc có tình huống gì, Thẩm Tiêu không hiểu lắm. Việc mà cô có thể làm cũng chỉ sau khi tách thuộc tính linh căn của chúng nó, cho chúng nó dùng linh vật tương đồng hoặc tương sinh chế biến món ăn cho chúng nó.
Cũng may của thời gian của cô không lãng phí, món ăn được nấu ấy có hiệu quả vô cùng rõ rệt với ba thú con này. Tuy rằng không làm cho chúng nó trong một đêm đột phá, nhưng thể trạng cùng với kinh mạch lại bắt đầu được linh khí trong thức ăn săn sóc ân cần.
Như thế qua một tháng sau, ba con thú con trước sau luyện khí thành công, cũng đột phá luyện khí tầng một.
Sau khi tin tức này truyền ra, các yêu thú khác vẫn chú ý động tĩnh ở đây bắt đầu đứng ngồi không yên. Ai biết nhân tộc này muốn nán lại dãy núi Vạn Thú bao lâu, đây có lẽ là cơ hội duy nhất mà bọn họ gặp được.
Vì thế trong bảy ngày kế tiếp, phía trước phía sau thế nhưng có hơn ba mươi yêu thú đưa thú non nhà mình tới.
Người quá nhiều một mình Thẩm Tiêu căn bản không quản hết được, tộc trưởng Thực Thiết Thú đành phải tạm thời khống chế nhân số trong vòng ba mươi người, có phòng trống lại tiếp tục bổ sung sau. Mà nhóm phía trước đột phá đến cấp có thể tự mình tu luyện sẽ bị tiễn đi.
Sắp xếp như vậy làm cho Thẩm Tiêu có thời gian thở.
Trả giá cho vất vả, hồi báo cũng dày một chút. Các yêu thú cha mẹ có nghèo có giàu, giàu thì một gốc cây thuốc quý có thể bán được gần mười vạn tích phân, nghèo một chút, cũng có thể có mấy ngàn tích phân. Thẩm Tiêu tính toán, một đợt này để cô có gần sáu mươi vạn tích phân vào sổ.
Cách thời gian cô đi vào thế giới này mới một năm mà thôi.
“Thế giới tu tiên còn kiếm điểm nhanh hơn thế giới trò chơi.” Thẩm Tiêu nói với Chử Đình: “Trước anh nói năm năm sau anh sẽ sống lại, tôi vốn không tin, hiện tại ngược lại tôi có hơi tin rồi.” Cô tính toán một lúc, nếu cô dựa theo tốc độ này mà tiếp tục, sống lại ở thế giới ấy hoàn toàn không phải giấc mơ.
“Tôi lấy được Tam Bảo Linh Căn rồi.” Chử Đình trả lời: “Lại tiến thêm một bước tới Diệu Thanh Đan.”
“Chúc mừng. Tôi ở bên này nếu tiếp tục phát triển tốt như vậy, Vô Cấu Đằng cũng không phải giấc mơ.”
Hai người trao đổi một chút, rồi đều tự bước vào nghiệp lớn kiếm tích phân.
…
Tiểu yêu thú bị đưa đến Trúc Sơn cũng không phải lần nào cũng có thể cứu giúp được, cũng có vài yêu thú thật sự không có thiên phú, dù cho ăn cái gì cũng vẫn không căng ra chút linh lực nào.
Đối mặt với tình huống như vậy, yêu thú cha mẹ thông tình đạt lý cũng chỉ có thể bất đắc dĩ, mà người tính tình không tốt một chút thì sẽ trách cứ là Thẩm Tiêu không đủ dụng tâm. Thậm chí còn có yêu thú ỷ vào mình tu vi cao thâm, muốn cướp đoạt Dã Hỏa trong tay Thẩm Tiêu.
Những yêu thú từng động tâm tư xấu với Thẩm Tiêu, cuối cùng đều chết ở trong tay Cầm Minh, số lần nhiều hơn, mọi người kiêng kỵ Cầm Minh, dần dần người gây sự càng đến càng ít.
Từng ngày trôi qua, Thẩm Tiêu cũng dần an nhàn ở lại trên Trúc Sơn.
Có đôi khi cô cũng sẽ đi ra ngoài tản bộ với Cầm Minh, dùng Tầm Trân Bàn tìm kiếm đồ tốt trong dãy núi Vạn Yêu. Nếu có ánh sáng cấp bậc thuốc quý, cô đều sẽ tự mình đi, mà nơi có ánh sáng nhạt, cô đánh dấu để các tộc nhân Thực Thiết Thú đi thu gom giúp cô, lấy được cái gì thì dựa vào tỉ lệ hai bên phân chia.
Dưới sự tích lũy từng tháng từng ngày, tích phân của Thẩm Tiêu càng ngày càng nhiều, không gian cửa tiệm cũng càng ngày càng đầy.
Trong núi không biết năm tháng dài, ba năm nhoáng một cái trôi qua, thời gian tranh giành Vô Cấu Đằng mới đã đến.
Đây là cuộc đấu giữa yêu thú, Thẩm Tiêu là người ngoài cuộc, cô không có sáp lại náo nhiệt. Nhưng đối với nhu cầu cần Vô Cấu Đằng, cô lén nói cho tộc trưởng Thực Thiết Thú, bảo ông ta lưu ý giúp là nhà ai chiếm được, cô nguyện ý trao đổi với bọn họ.
Khi lão tộc trưởng đi không có hứa hẹn gì, nhưng lúc mang theo tộc nhân ra ngoài một chuyến lại trở về, mang đến một nhánh Vô Cấu Đằng để trước mặt Thẩm Tiêu.
“Đây là Trúc Nhị tranh thủ được cho cô.” Lão tộc trưởng nói: “Cô không cần bỏ ra thứ gì, đây là quà cảm ơn của chúng tôi.” Ông ta thấy Thẩm Tiêu còn muốn nói chuyện, nâng tay chặn lại: “Bốn năm trước, khi đó tôi đã từng để Trúc Nhị điều tra vì sao cô lưu lạc đến núi yêu thú, nhưng mà kết quả tra được cuối cùng lại liên lụy đến hoàng thất Đại Thịnh, đây không phải điều mà bộ tộc Thực Thiết Thú chúng tôi có thể hỗ trợ, Vô Cấu Đằng này chính là quà cảm ơn chúng tôi trì hoãn đến bốn năm.”
“Hoàng thất Đại Thịnh?” Quốc gia này, đã rất lâu Thẩm Tiêu không nghe tới. Nhớ đến cảnh tượng lúc trước bọn họ chật vật chạy thoát, thì ra là có người hoàng thất nhúng tay, trách không được.
Đúng lúc này, Cầm Minh vẫn không nói chuyện đột nhiên nhìn lão tộc trưởng mở miệng nói: “Không, các ông có thể giúp.”
“Cái gì?” Một câu không hiểu ra sao này của anh ta làm cho lão tộc trưởng không khỏi ngẩng đầu lên.
“Tôi nghe được tin của Mộng Yểm Tinh Hoa.” Cầm Minh chậm rãi nói: “Ba ngày sau, nó sắp bị đưa đến Vương Đô Đại Thịnh.”
Nghe vậy, đồng tử Thẩm Tiêu co rụt lại.
Một loại thuốc cuối cùng của Diệu Thanh Đan, vậy mà cô đợi được rồi sao?
Vương Đô Đại Thịnh.
Trần Phàm vừa lấy được một bức thư mời.
Bốn năm đi vào Vương Đô này, cậu ta đã không còn là thiếu niên sơn thôn yên lặng vô danh trước kia nữa. Bởi vì cậu ta tu luyện thăng cấp nhanh chóng, năm nay lại đè một đám thiên tài giành được hạng nhất ở trong so tài ba năm một lần của học viện, hiện giờ cậu ta đã tiến vào tầm nhìn của các quyền quý Vương Đô.
Như hiện tại cậu ta nhận được thư mời của hoàng thất đã đủ để chứng minh điểm này.
“Đây là thư mời gì vậy?” Trần Thanh tò mò sáp lại đây xem nói: “Ngắm hoa? Khi nào thì hoàng thất nhàm chán như vậy, mời người đi ngắm hoa? Sẽ không phải là vị công chúa điện hạ trong cung kia nhìn trúng cậu, cho nên mượn cơ hội bảo cậu qua đấy chứ.”
“Đừng nói bậy.” Trần Phàm biết nhiều hơn người thường, cái gọi là tiệc ‘ngắm hoa’ này đương nhiên không phải thật sự ngắm hoa, mà là xem một gốc thiên tài địa bảo vô cùng đặc biệt… Mộng Yểm Tinh Hoa.
Thứ này là thực vật đặc biệt chỉ dựng dục ở vực sâu ma khí nồng đậm, cả đời chỉ nở một đóa hoa, hoa vừa bị hái, như vậy thân thể sẽ vô tung vô ảnh, ma khí dính đến mảnh vực sâu đó cũng sẽ biến mất theo.
Bởi vì được ma khí dựng dục, hoa này có sự ăn mòn mãnh liệt, nếu người bình thường có ý chí không đủ kiên định, rất có thể sẽ bị một đóa hoa điều khiển tâm thần, cuối cùng chết ở dưới nhành hoa, trở thành chất dinh dưỡng.
Lý do Trần Phàm biết nhiều như vậy, là bởi vì rất không may mắn, cậu ta vừa khéo cần một gốc cây Mộng Yểm Tinh Hoa luyện chế đan dược đột phá. Không nghĩ tới chân trước cậu ta cần, chân sau trong Vương Đô đã xuất hiện. Nhưng đóa Mộng Yểm Tinh Hoa này là có người đưa cho hoàng thất, cậu ta muốn lấy, còn phải làm vài thao tác một phen mới được.
Nghĩ đến đây, Trần Phàm không khỏi thở hắt ra, một lần nữa về trên giường ngồi xếp bằng tu luyện.
…
Ba ngày nhoáng một cái trôi qua. ??ải nghiệ? đọc t??yện số 1 tại ﹢ ? RUM?RU?Ệ?.?n ﹢
Trần Phàm dựa theo thời gian trên thư mời đi tới hoàng cung. Sau khi trải qua điều tra rất nghiêm ngặt, còn bị mấy hộ vệ làm khó dễ một phen, cuối cùng Thất công chúa xuất hiện, dẫn cậu ta đến ngự hoa viên.
Tới ngự hoa viên, nhân vật nổi tiếng tề tựu bên trong cậu ta còn gặp được Lý Vạn Thông vẫn luôn hợp tác rất vui vẻ mấy năm nay.
Lý Vạn Thông vừa thấy cậu ta, lập tức đi tới, trên mặt tươi cười nói: “Xem ra Trần Phàm tiểu hữu lại có đột phá.”
Trần Phàm tủm tỉm cười cười: “May mắn mà thôi.”
“Thiên hạ nào có nhiều chuyện may mắn như vậy.” Lý Vạn Thông và Trần Phàm quen nhau bốn năm, xem như tận mắt nhìn cậu ta từng chút trưởng thành.
Ông ta gần như có thể đoán trước, tương lai của thanh niên này xán lạn cỡ nào, cho nên bốn năm trước ông ta đầu tư trên người thiếu niên này không ít. Ông ta cảm thấy cho người trẻ tuổi này một chút thời gian nữa, cậu ta rất nhanh sẽ hồi vốn cho mình.
“Tôi còn thiếu mấy miếng linh thạch cực phẩm.” Trần Phàm nói như thế: “Nếu có, tôi hẳn là sẽ đột phá nhanh hơn. Chuyện này phải nhờ hội trưởng là ông rồi.”
“Nên mà nên mà.” Lý Vạn Thông cam đoan nói: “Chỉ cần là cậu muốn, tôi chắc chắn để ý giúp cậu.” Nói đến linh thạch cực phẩm này, Lý Vạn Thông lại nghĩ tới một chuyện vào mấy năm trước: “Nếu khi đó bắt Thẩm Tiêu về thì tốt rồi.” Ông ta mà có mạch khoáng linh thạch cực phẩm của mình, vậy còn cần vì mấy miếng cực phẩm linh thạch mà hỏi người ta khắp nơi sao.
Trần Phàm đã có chút cười khinh.
Mấy năm qua cậu ta cũng dần biết chuyện đó của Lý Vạn Thông, đối với loại hành vi này của Lý Vạn Thông cậu ta rất khinh thường, nhưng nói đi nói lại, vẫn là thực lực không đủ. Nếu như Thẩm Tiêu có thực lực, Lý Vạn Thông đâu đối xử với cô như thế, đã sớm quỳ liếm trên mặt đất rồi.
Cậu ta cũng có chút đáng tiếc, nếu khi đó có mối quan hệ tốt với Thẩm Tiêu, nói không chừng cậu ta cũng sẽ không thiếu linh thạch cực phẩm giống hôm nay.
“Chuyện qua rồi nhiều lời cũng vô ích.” Trần Phàm nói.
Hai người đang trò chuyện, chủ nhân của hoàng cung bên kia đã lục tục lộ diện.
Trần Phàm không cảm thấy quá hứng thú với những thứ xã giao này, cậu ta lui ở trong góc, vốn định im lặng chờ đợi Mộng Yểm Tinh Hoa đưa lên. Nhưng mà luôn luôn có người không có mắt mở miệng khiêu khích cậu ta, thậm chí còn đưa ra yêu cầu so tài trước mặt hoàng đế.
Trần Phàm không muốn gây chuyện, cậu ta mở miệng trực tiếp nhận thua, nhưng đối phương lại không chịu buông tha, thế mà trực tiếp vung nắm đấm vọt lại đây. Đối phương đã khiêu khích tới trên mặt rồi, nếu Trần Phàm không tiếp thì chính là kẻ nhu nhược. Cậu ta không phải kẻ hèn yếu, một đạp đá đối phương văng hơn mười mét, chỉ một chiêu đã giải quyết đối thủ.
Cậu ta vừa ra tay, quyền quý khắp nơi đều nhìn về phía cậu ta. Hoàng đế ở ghế trên thậm chí vỗ tay, bảo cậu ta tiến lại gần nhìn xem.
Nhạc đệm này ảnh hưởng không quá lớn, nhưng Trần Phàm lại vì vậy mà ngồi dưới ghế hoàng đế. Khi Mộng Yểm Tinh Hoa được đưa lên, cậu ta có thể thấy rõ sự kỳ diệu của đóa hoa trong lời đồn này hơn phần lớn người.
Mộng Yểm Tinh Hoa vừa lên sân khấu có hơi đặc biệt, thiên tài địa bảo còn lại đều phơi bày bên ngoài, linh khí xung quanh lưu động. Mộng Yểm Tinh Hoa lại bị nhốt ở trong chiếc hộp thủy tinh. Mọi người có thể nhìn thấy đóa hoa đen đỏ nở rộ xinh đẹp trong chiếc hộp thủy tinh, lại không ngửi thấy mùi của nó, không cảm nhận được linh lực của nó.
“Loài hoa này có hiệu quả gây ảo giác mãnh liệt.” Người hầu đưa hoa tới giải thích nói: “Người tới gần nó hoặc là ngửi thấy mùi hương của nó, rất dễ đánh mất bản thân. Vì phòng ngừa chư vị thất thố, đóa Mộng Yểm Tinh Hoa này vẫn nên đặt ở trong thủy tinh để mọi người ngắm thì tốt hơn.”
Trần Phàm nhìn nụ hoa múa may ở giữa đóa hoa, trong lòng cuồn cuộn sôi trào.
Nhưng đúng lúc này, cậu ta đột nhiên cảm nhận được ngoài cung truyền đến luồng khí, không đúng, là vài luồng hơi thở của cường giả xa lạ.
Không chỉ có cậu ta, cường giả khác trong ngự hoa viên cũng đều đã nhận ra, bọn họ không hẹn mà nhìn về phía ngoài cung.
Không có lý do nào khác, hơi thở của những cường giả đó càng ngày càng nhiều, hơn nữa dường như còn không phải người.
“Yêu thú?” Có người đứng lên.
“Là yêu thú.” Có cường giả nhíu mày nói: “Vì sao đột nhiên có nhiều cường giả yêu thú đến như vậy?”
Nhân tộc và yêu thú nước giếng không phạm nước sông, lập tức đến nhiều như vậy, đây dường như là chuyện có một không hai.
“Yêu thú đến đây? Nơi này chính là Vương Đô Đại Thịnh.” Có người đứng lên tức giận quát lớn nói.
Nhưng tu vi của ông ta không đủ, chỉ biết là có yêu thú đến, lại không biết tu vi của những yêu thú tới đây rất cao. Mà các cường giả nhân tộc chân chính, lúc này đã nhíu chặt mày.
Người tới không có ý tốt…