Đợi thu dọn xong cho Lỗ Cách, lại giao nó cho Kathy rồi Liễu Thư mới nhớ tới sáu con thú nhiều lông của mình vẫn còn để ở bên ngoài, hẳn là sẽ không chạy mất đi, vừa rồi nhất thời vội vàng nên đã quên. Cô ảo não vỗ vỗ đầu, vội vàng chạy ngoài nhìn một cái đi, cái sọt vẫn còn, nhìn bên trong, hay thật, sáu con thú nhỏ giờ chỉ còn lại một con, giỏ mây bị phá một cái lỗ cỡ miệng chén, vật nhỏ còn lại đang rất gian nan chui ra, hai cái chân nhỏ sau một đạp một đạp, xem ra thực vất vả.
Liễu thở dài tức giận đến khó chịu, cứ một hồi như vậy đã chạy hết sạch, cô hẳn là nên cảm tạ còn để lại một con cho cô đi, đi cái của khỉ. Cô đang muốn nuôi dưỡng mấy vật nhỏ, là nuôi dưỡng, đực cái còn có thể phối giống, giờ chỉ còn có một con, cô tìm ai đi lai giống đây.
Hít sâu một hơi, yên lặng nhắc nhở mình phải bình tĩnh, đợi trong lòng không quá phập phồng rồi, Liễu Thư chậm rãi đến xách con còn lại bị tụt ở phía sau. Cô tìm dây da thú, trực tiếp trói gô con thú nhỏ lại, nhất là răng miệng lại cột lên vài vòng, bảo đảm nó tuyệt đối sẽ không cắn nát dây lưng này. Vừa rồi sơ ý, chỉ bỏ đi răng nanh và móng vuốt nhọn của mấy con thú nhỏ, lại đã quên răng hàm khác của chúng nó vẫn tốt. Hơn nữa dùng giỏ dây mây thì cũng không cứng cỏi giống như gậy trúc nên vẫn có thể gặm đứt, huống chi là mấy con cùng nhau tiến hành, thật là vật nhỏ giảo hoạt.
Chỉnh đốn tâm tình khóc không ra nước mắt, ném con thú nhỏ bị trói gô vào trong cái sọt thủng, “lúc này xem nó chạy thế nào”. Xem ra vừa rồi mấy con thú con ở trước khi cô đi ra thì vẫn còn đang chạy ra bên ngoài, nói vậy mấy con thú con khác cũng chạy không xa. Huống chi từ tối hôm qua trở về vốn không có cho chúng nó ăn, vừa rồi Đạt Nhĩ còn bẻ hết răng nanh của bọn nó, vừa đói vừa không có sức, có lẽ mấy con thú nhỏ cũng chạy không xa. Cô nghĩ như vậy thì tìm kiếm ở chung quanh, khi nhìn đến một chỗ có dấu vết rõ ràng, cô cười cười bước nhanh chạy tới hướng đó.
Không ngoài Liễu Thư dự đoán, mấy con thú con thật sự chạy không xa. Lần trước bộ lạc vì dự phòng bầy sói nên trồng rất nhiều cây mận gai. Lúc ấy Liễu Thư cảm thấy nơi này là xã hội nguyên thuỷ, rắn rết côn trùng chuột kiến không nói, dã thú khổng lồ không đề cập tới, nhưng sinh vật giống như sói hẳn là không ít, cho nên vì bảo hiểm mà cũng trồng hai cây ở ngay tại cửa nhà mình. Không nghĩ tới hiện tại thì có được công dụng, nhìn mấy con thú nhỏ bị vây quấn trong mấy khóm mận gai đáng thương hề hề, mấy con thú con không ngừng rầm rì, Liễu Thư đặc biệt thích trong lòng, một chữ, đáng đời.
Vô cùng đắc ý bắt năm tên nhóc chạy trốn trở về, Liễu Thư dựa theo tranh vẽ dạng hồ lô đều trói mấy con thú nhỏ lại. Ban đầu Liễu Thư là muốn mình làm hàng rào rào chắn nuôi mấy vật nhỏ, nhưng không nghĩ tới đám thú con không cho cô bớt lo như vậy, vì phòng ngừa phát sinh chạy trốn lần thứ hai, ít nhất rào chắn nuôi dưỡng không thể làm tùy tiện rồi.
“Dùng tảng đá lót một tầng, mặt trên dùng đầu gỗ hẳn là có thể.” Cuối cùng Liễu Thư vẽ vòng tròn trên mặt đất rồi ra kết luận, dùng tảng đá sẽ không sợ bị chui phá. Nhưng mà tảng đá rất nặng nề, cô làm không được, vẫn cần thú nhân đến hỗ trợ, tuy rằng mất tinh thần vì mình bất lực, nhưng đây là sự thật không thể thay đổi, còn không bằng vui vui vẻ vẻ dùng.
Mấy người Allen giữa trưa đều không trở lại, thú nhân săn bắn tính toán tương đương đều là cả một ngày, con mồi săn trở về trừ bỏ định kỳ định lượng giao cho một ít bộ lạc, cái khác đều thuộc về chính mình. Mà giao cho bộ lạc là vì cấp cho những ấu tể không có a ba a ma và thú nhân hoặc là giống cái lớn tuổi thân thể yếu nhược có tàn tật. Từ lúc Liễu Thư nói một phen lời bàn ở mùa đông, làm cho các thú nhân càng tự giác, chỉ là ấu tể thì còn tàm tạm, những thú nhân già và một thân tàn tật vừa cảm động, lại vừa rất khó qua cửa ải ở trong lòng mình, yên tâm thoải mái nhận những thức ăn này. Đối với cái này Liễu Thư cũng không có biện pháp tốt nào, thú nhân cố chấp cũng là có tiếng, những thú nhân đó cảm thấy mình vô dụng còn lãng phí thức ăn, áy náy và khắc sâu trong lòng họ người khác có nói nhiều cũng vô dụng.
Nhìn mấy con thú nhỏ này, Liễu Thư híp mắt, cô muốn nuôi dưỡng cũng không phải tâm huyết dâng trào, có một phần rất lớn là muốn cấp cho những thú nhân không thể săn bắn một phần hy vọng. Nếu như nuôi dưỡng động vật có thể thành công, thú nhân ở lại bộ lạc là có thể học nuôi dưỡng, hơn nữa những thú nhân đó cho dù không có sức chiến đấu, nhưng phương diện khác mạnh hơn giống cái nhiều. Đến lúc đó có thể dưỡng ra thức ăn, bọn họ cũng sẽ không cho rằng mình là người vô dụng. Càng nghĩ càng cảm thấy có thể thực hiện, nghĩ đến mai này, Liễu Thư lại vui sướng hài lòng. Cô vốn nghĩ không cho mấy con thú nhỏ ăn để trừng phạt một chút nhưng tâm tư cũng thay đổi, cho chúng nó chút lá cây cỏ xanh. Chúng nó đã cai sữa, có thể ăn mấy thứ này, nhìn chúng nó ăn xong lại trói lại, cần phải theo dõi.
Giữa trưa chỉ có Liễu Thư và Kathy, còn có tiểu Lỗ Cách, ba người cơm canh cũng đơn giản, xào thịt lát mỏng lại xào rau dại trứng chim. Lại chưng bát canh trứng cho tiểu Lỗ Cách, bên trong được thả thịt vụn cắt nhỏ, ăn cũng ngon, tiểu thú nhân ăn xong còn thầm thì.
Tiểu móng vuốt nắm thìa đút hắn không buông, ăn xong một chén lớn canh trứng thịt vụn còn chưa thỏa mãn vươn đầu lưỡi liếm môi, còn rất đáng xấu hổ hóa thành hình thú con hổ nhỏ manh làm nũng với Liễu Thư, chính là muốn được ăn thêm một chút. Nhưng sờ sờ bụng nhỏ của tiểu tử kia, lúc này cũng thật sự không thể ăn nữa, bằng không lão tử lão nương của ngươi trở về sẽ tính sổ.
Cơm nước xong dỗ Lỗ Cách ngủ, Liễu Thư suy nghĩ làm chút chuyện, chỉ thấy Kathy vẫn vuốt tay mình, thì kỳ quái nói: “Tay cậu làm sao vậy, sao vẫn ôm?”
Kathy vẻ mặt buồn bực: “Giặt quần áo thời điểm bị bồ kết cào lấy, đau quá à, còn để lại máu nữa.” Nói xong thì duỗi móng vuốt của mình đi qua.
“Phải không, mình nhìn xem.” Liễu Thư quan tâm ngồi qua, cầm lấy tay cô ấy qua nhìn kỹ đến: “Có nghiêm trọng không, đổ máu, chảy cỡ nào, sao lại tìm bồ kết lớn như vậy?”
Nói đến cũng là Kathy không cẩn thận, từ lúc Liễu Thư phát hiện trái bồ kết, dần dần mọi người biết được chỗ tốt của nó có thể tẩy rất sạch vết bẩn, vì thế rất nhanh trong bộ lạc gội đầu tắm rửa tẩy mao lông đều có thói quen dùng nó. Mà thú nhân cũng lợi hại, không biết tìm ở đâu được cây vừa tạo thành trái thì mang nó về trồng ở tại bờ sông trong bộ lạc. Nếu thú nhân trở về còn có thể trực tiếp hái hai trái bóp nát tắm rửa, rất là thuận tiện.
Bị Lỗ Cách tiểu một thân nước tiểu, còn có thay tã cho Lỗ Cách, Kathy đáng thương bởi vì nhất thời nhanh miệng mà tất cả đều do cô tẩy rửa. Chỗ của Liễu Thư có dự trữ trái bồ kết, cô lấy mấy trái, thời điểm đâp bể không chú ý một cái đã bị một góc trái bồ kết cứng rắn cào bị thương lòng bàn tay một miệng vết thương dài hai tấc (tấc: đơn vị đo chiều dài, 10 phân là 1 tấc, 10 tấc là 1 thước, 1 thước = 1/3 mét (TQ)).
Liễu Thư nhìn kỹ xem miệng vết thương đó, yên lòng, may mắn cắt không sâu, máu cũng không chảy bao nhiêu, cũng không cần lo lắng bệnh uốn ván gì đó. Nhưng cô vẫn lấy chút than tro ở trong bếp lò bôi lên cho Kathy, sau đó tìm khối da thú băng bó chô cô ấy: “Trước đừng chạm vào nước, lành lại rồi nói sau.”
“Ừm.” Ngoan ngoãn đáp ứng, Kathy mím môi: “Hôm nay mình thật xui xẻo, vừa bị nước tiểu lại bị kéo, ầm ỹ một trận với Gina còn bị cắt bị thương.” Ngữ khí đó nói có biết bao ủy khuất, Liễu Thư nghe mà cười, lại không ngăn cản, quên đi, để cho cậu ấy phát tiết một chút cũng rất tốt.
“Mỗi lần dùng trái bồ kết đều phải đập vỡ thật phiền toái, nếu không về sau để cho Abby đập rất nhiều để dành cho mình, khi cần dùng là lấy một chút, cũng không cần khó khăn như vậy.” Còn bị thương tay, Kathy lầm bầm lầu bầu, cái gọi là người nói vô tâm người nghe cố ý, Liễu Thư nhìn chằm chằm trái bồ kết nheo mắt lại.
“Mình cảm thấy cái này có thể làm.”
“Cái gì?” Kathy hơi hơi trừng mắt to, chợt nở nụ cười: “Thật đúng có thể, mình còn sợ đập xong không dùng thì nó sẽ bị hỏng mất đó.”
“Nhưng mà hiện tại đã không có trái bồ kết thì làm sao bây giờ hả?” Còn chưa có cao hứng xong, Kathy liền nghĩ tới sự thật tàn khốc, trái bồ kết cũng phân theo chu kỳ. Hiện tại là mùa xuân làm sao có thể có kết quả, trong nhà Liễu Thư vẫn còn là do trước hái vài lần không dùng hết vẫn còn để dành, cũng đã khô quắt còn có thể sử dụng đây.
Không giống Kathy ủ rũ như vậy, biểu tình Liễu Thư cũng chưa thay đổi: “Kỳ thực có thể giặt quần áo và tắm rửa gội đầu cũng không chỉ có trái bồ kết.” Còn có cái khác nữa.
“Thật sự?” Đối với Liễu Thư, Kathy có loại sùng bái mù quáng, nhất là thời điểm cô chuẩn bị làm gì đó, cái này nhất định lại là thứ đồ mới lạ chưa thấy qua lại dùng tốt nên ngay cả hoài nghi và nghi vấn cũng không có, vô cùng cao hứng nói: “Chúng ta phải làm cái gì nha, cậu nói đi mình làm.”
Thấy cô ấy nói như vậy, Liễu Thư rất vừa lòng, vuốt cằm yên lặng tự hỏi cũng không quan tâm cô ấy. Kathy ngồi ở một bên cũng không thèm để ý, cười hì hì chờ đợi, nghĩ lần này một mình mình tận mắt nhìn thấy Liễu Thư làm thứ tốt, thì cao hứng không ngừng được, nếu như có cái đuôi không biết sẽ vểnh cao bao nhiêu, rất đắc ý.
Liễu Thư nghĩ là xà phòng, trong trí nhớ của cô trên quần áo đều là một loại hương vị xà phòng sạch sẽ, cho nên đợi sau khi trưởng thành lớn lên, cô cũng không thích dùng bột giặt hay nước giặt giặt quần áo, vẫn thích mình cầm xà phòng trong suốt chà xát giặt quần áo.
Có trái bồ kết cô đã sớm quăng cái ý tưởng xà phòng này không biết đi đâu, không nghĩ tới cuối cùng vẫn là xà phòng. Liễu Thư không quá hiểu biết phương pháp chế tác xà phòng, chỉ có một lần ở sách giáo khoa có nói sơ sơ bước đầu làm xà phòng. Chủ yếu là nói dầu mỡ tinh luyện sau cùng kết hợp chất kiềm tiến hành phản ứng xà phòng hoá, phương pháp nấu sôi là phương pháp chủ yếu sự xà phòng hoá. Hiện tại cô chỉ nhớ rõ có bao nhiêu đó, cụ thể thì cô không hiểu được, nhưng mà tin tưởng thí nghiệm nhiều hai ba lần thì luôn sẽ có thu hoạch, cô đang lo không có việc gì làm đây, lúc này chuyện đã tới rồi.
Phương pháp nấu sôi là biện pháp sự xà phòng hoá, đầu tiên các cô cần một cái nồi, xem ra nhìn lại nơi này chỉ có nồi đá. Nhưng mà ngẫm lại ăn và dùng đều chỉ dùng một cái nồi là rất ám ảnh nhưng thật sự là không có nồi dư thừa, đến lúc đó nấu cơm, Liễu Thư thật không dám cam đoan cô còn nguyện ý dùng cái nồi này không.
“Dùng nồi nhà mình đi, mình có thể cùng ăn một nồi với Alice, đương nhiên nếu cậu để cho mình tới cọ cơm thì rất tốt.” Kathy cười như tên trộm, quang minh chính đại nói ra lời nói mặt dày mày dạn, làm cho Liễu Thư không nói gì, không biết nói cái gì cho phải.
Cuối cùng dùng nồi đá nhà Kathy, cái nồi đá nhà cô ấy nhỏ hơn một ít, hai người không phí nhiều khí lực đã chuyển được về đây, lấy nồi nhà mình xuống, đặt nồi đá nhà Kathy lên.
“Hiện tại có thể bắt đầu sao?” Kathy hai mắt sáng long lanh nhìn Liễu Thư, ánh mắt đó, làm cho cô cũng khẩn trương lên.
Nâng tay gõ gõ cái trán Kathy: “Cứ gấp như vậy làm cái gì, sớm rất, đi, chúng ta đi ra ngoài tìm chút đồ.” Nói xong thì mang theo khối da thú rồi ra cửa.
Kathy không biết làm vật này còn phải đi ra ngoài, thì càng hưng phấn, chân giống như con chó nhỏ như đi theo phía sau Liễu Thư: “Nói đến bây giờ mình còn không biết cậu muốn làm gì nữa đâu?”
Hiện tại mới biết được hỏi, Liễu Thư tương đối không nói gì, vẻ mặt đều thành cái chữ 囧, cô thở sâu mới bình phục lại, tức giận nói: “Không phải cậu nói trái bồ kết không dễ dùng sao, như vậy thì chúng ta làm cái dễ dùng thôi.”
“A, là như thế này hả?” Thế nào không phải ăn, cật hóa tổn thương không dậy nổi.
Ngữ khí thất vọng là sao lại thế này, Liễu Thư co rút khóe miệng: “Mình muốn làm kêu là xà phòng, nếu như có thể làm được là có thể thay thế trái bồ kết, trong khoảng thời gian này bồ kết không kết quả chẳng lẽ các cậu chỉ dùng nước rửa thôi sao, khó chịu muốn chết.”
“Nói cũng đúng.” Kathy gật gật đầu, cũng nghĩ thông, chỉ cần là thứ tốt là được rồi. Huống chi giống cái đều là thích sạch sẽ đương nhiên muốn xử lý tốt. Nghĩ đến Gina một thân nhẹ nhàng khoan khoái hăng hái, thì cô âm thầm cắn răng, đến lúc đó chế tạo ra được xà phòng gì đó, nhìn xem cô ta có đi cầu cô hay không, hừ hừ.
Liễu Thư cũng không biết Kathy đánh tính toán nhỏ nhặt báo thù đối thủ đâu, nếu biết chỉ có thể cấp cho cô nàng cái 囧 囧 biểu tình cạn lời.
“Chuẩn bị nhiều nhành cây lá cỏ như vậy làm chi? Có tác dụng với xà phòng kia hả?” Kathy khó hiểu ôm một đống lá cỏ giúp cho Liễu Thư đi tìm mà hỏi.
Chế tác xà phòng kỳ thực có vài loại, duy nhất không biến hóa là sự xà phòng hoá, lấy điều kiện hiện tại mà nói, Liễu Thư chỉ có thể lựa chọn đơn giản nhất. Nếu như có bồ kết mà nói thì cô trực tiếp liền làm dịch xà phòng, ít tốn thời gian và sức lực, đáng tiếc hiện tại thời cơ không đúng, chỉ có thể lui mà cầu tiếp theo.
Một loại đơn giản nhất cô từng lướt qua một cái, chính là loại thường thức cuộc sống nhàm chán này, cái này được ghi lại ở trong đó, trên đó cũng chỉ vài câu ít ỏi, ít nhất là có vài từ mấu chốt, hiện tại duy nhất chính là thí nghiệm