Liễu Thư có chút ấn tượng duy nhất chính là tro than thêm mỡ động vật là có thể sinh ra phản ứng sự xà phòng hoá, còn có dầu mỡ thêm chút kiềm, cô không quá hiểu biết cụ thể, nhưng biết chút thứ này thì đã rất tốt rồi.
“Mình muốn đốt mấy cái này.” Liễu Thư chỉ vào một đống lá cỏ dưới sự cố gắng tìm kiếm của hai người nói.
“A? Vậy rốt cuộc cậu muốn làm cái gì?” Kathy khó hiểu, chớp mắt hỏi.
Muốn giải thích mà nói còn phải tốn nhiều võ mồm, Liễu Thư tiết kiệm phiền toái, lắc đầu nói: “Trước đừng hỏi, cậu lại đi tìm một ít cỏ cây khô héo, mình trở về lấy đá lửa.” Lúc đi đã quên lấy.
Đá lửa chính là tảng đá sinh tồn, lửa đối với thú nhân mà nói vô cùng quan trọng, nó có thể nấu chín thực phẩm, xua rét lạnh, dự phòng mãnh thú. Mà đá lửa cũng vô cùng trân quý, cũng không phải là mỗi nhà đều có, càng nhiều là mấy nhà dùng chung, mà trong lò sưởi sẽ thói quen giữ lại mồi lửa, cho nên cũng không cần mỗi lần nhóm lửa đều phải dùng đá lửa. Khối này là thuộc về bản thân Allen, là thời điểm hắn ra ngoài tìm được, có thể làm vật riêng tư. Dặn dò Kathy một câu, Liễu Thư trở về lấy đá lửa, thuận tiện nhìn xem Lỗ Cách đang ngủ, đừng để thức dậy không thấy người lớn ở bên cạnh lại khóc nháo.
Lỗ Cách còn đang ngủ say, tã cũng khô mát, vì suy nghĩ an toàn cho hắn ngủ mà trên giường vây quanh một tầng đệm da thú, tránh cho đứa nhỏ đầu gấu này thức dậy bò loạn rồi ngã xuống. Sau khi cầm đá lửa thì cô vội vàng lại đi trở về.
“Thế nào, nhiều như vậy đủ đi?” Lau đi mồ hôi trên trán, Kathy cười hì hì tranh công nói với Liễu Thư.
“Được.” Liễu Thư buồn cười: “Đến lúc đó cậu chính là đệ nhất công thần, nếu là thành công, không bằng để cho cậu dạy cái này cho nhóm giống cái khác trong bộ lạc đi, tin tưởng bọn họ cũng sẽ thực thích, thực sự cảm kích cậu.” Biết Kathy thích lấy cái mình biết đến dạy người khác, Liễu Thư đầu thả mồi.
Cũng không ngoài dự đoán, tiểu giống cái còn kém không có cao hứng vỗ tay: “Được được, đã như vậy chúng ta cũng nhanh chút, hiện tại đủ, thì đốt đi.”
Tìm cái mấy cỏ khô làm mồi nhóm lửa, đợi cầm đá lửa đốt lên, lấy lửa dẫn tới chỗ là cỏ cây hai người chất đống mà đốt. Đống cỏ này cũng không phải toàn bộ đều là cỏ cây khô, cũng có ẩm ướt, cho nên một đám khói đặc toát ra từ trong đó. Nhìn thế lửa cháy, biết đây là phải đốt một hồi, Liễu Thư làm tốt biện pháp phòng cháy chung quanh, cũng may thời tiết hiện tại cũng không sẽ phát sinh hành vi hoả hoạn gì.
“Cái này còn phải đốt một hồi, chúng ta đi về trước, đợi lát nữa lại đến.” Liễu Thư lôi kéo Kathy nói.
“Ừ.” Xem tình huống xác thực như thế, Kathy đồng ý gật gật đầu: “Vậy trở về đi.”
Chờ thêm hai mươi phút sau hai người lại tới đây, đống cỏ lá đã sớm bị đốt thành tro tàn, chung quanh đều là dấu vết sau đốt cháy, đen tuyền. Khói đặc nơi này đương nhiên khiến cho những người khác trong bộ lạc chú ý, nhưng phần lớn thú nhân lúc này đã đi ra ngoài, mấy giống cái trông thấy đã kêu a sao lớn tuổi đến xem.
Thời điểm Liễu Thư và Kathy đang thu thập tro than cất vào trong túi da thú thì thấy có người đi tới.
“Liễu Thư Kathy, các con làm cái gì vậy đây, vừa rồi trông thấy nơi này có khói đặc bay lên, có phải cháy hay không, ở nơi nào?” Trong thời tiết mưa dông sẽ có cây bị sấm sét bổ trúng mà bốc cháy, do đó dẫn phát lửa lớn trong rừng cây. Cho nên đối với lửa, các thú nhân là vừa kính vừa e sợ lại hướng tới, rất là mâu thuẫn. Thấy được nơi đây có khói bốc lên, cũng khẩn trương, nhất là nhìn đến một chút dấu vết đốt cháy.
“Ngượng ngùng, a sao.” Biết là lửa đã dẫn nhóm giống cái a sao tới đây, Liễu Thư hơi có áy náy: “Con chỉ là đốt một ít cỏ dại, không có làm cái gì.”
“Đúng vậy đúng vậy, chính là nhiều cỏ, nên đốt lâu chút.” Muốn cấp cho mọi người kinh hỉ, Kathy hát đệm giấu diếm mục đích thật sự của hai người họ: “Các a sao xem, đều không có cháy hỏng cái gì, không có nguy hiểm.”
Nhóm giống cái đều ngẩn người, không nghĩ tới là cái lý do này, nhìn nhìn lại, chung quanh xác thực theo như lời Kathy, dấu vết nhóm lửa chỉ có một mảnh đó, vẫn là đất trống, thật là không có nguy hiểm tổn hại. Lúc này mới từ bỏ, nhưng mà vẫn lời nói thấm thía dạy vài câu, tiểu hài tử không cần nghịch lửa rồi mới nhất nhất rời đi.
“Chúng ta lừa nhóm a sao không có việc gì chứ?” Kathy vẫn có chút không yên, dù sao lần đầu tiên không thành thật, nên rất chột dạ. Liễu Thư tự nhiên không có mấy băn khoăn này, chẳng hề để ý: “Yên tâm đi, hiện tại là thí nghiệm, còn không có biết được thành công hay không đâu, nếu không được, chẳng phải là làm cho người ta cao hứng hụt một hồi.”
Ngẫm lại cũng đúng, Kathy gật đầu, mang theo non nửa bao phân tro, đuổi kịp bước chân của Liễu Thư.
Cho nên dụng cụ đều tương đối đầy đủ, mọi chuyện đã sẵn sàng, ở bên ngoài bẻ khối gậy gỗ, cuối cùng nhìn xem thật là không thiếu gì, cô mới cắn răng nhịn đau đều lấy ra mỡ mình thật vất vả tích góp từng tí một, mỡ động vật cái gì, cũng chỉ vật này thay thế rồi. (ed: theo mình hiểu thì làm xà phòng sẽ dùng dầu thiên nhiên như dầu dừa và tinh dầu nữa. Nhưng ở đây chưa có dầu tự nhiên nên nữ chính dùng mỡ động vật thay thế)
“Còn phải dùng mỡ hả?” Trước không nói Liễu Thư, Kathy nhìn cũng đau lòng, mỡ rất hiếm có, tuy rằng mỡ là dùng thịt để luyện ra, nhưng cũng phải nhìn là cái thịt gì, có thú trên người có rất ít thịt béo nên tinh luyện không được: “Dùng cái khác không được sao, nhất định phải dùng mỡ làm cái gì, chẳng lẽ xào đám tro bụi đó?”
Vốn còn đang đau thịt, cô thấy bộ dạng Kathy thì trực tiếp nở nụ cười, tức thì bị lời của cô ấy nói mà cười khổ không thôi. Liễu Thư không nói gì, chẳng lẽ cô nói cùng với cô ấy cái gì là sự phản ứng xà phòng hoá, và phương trình hoá học sao? Đó cũng quá hãm hại rồi, cho dù cô nói, hiểu hay không còn là một chuyện khác, cô vội ho nhẹ một tiếng mới nói: “Không có biện pháp, nhất định phải dùng.” Trước khi cô không có biện pháp rất tốt khác, thì đành phải vậy.
Một khi đã như vậy, vậy thì chỉ có thể bất đắc dĩ, tuy rằng đồng ý, Kathy vẫn không cam lòng, đáy lòng cũng âm thầm nói, nhất định phải làm cái xà phòng gì đó ra được, nếu không thật sự là rất thực xin lỗi bao nhiêu mỡ này, có thể làm rất nhiều ăn ngon đó.Kỳ thực mỡ cũng cũng không cần bao nhiêu, Liễu Thư đều đã thả mỡ đọng lại vào trong nồi cho tan ra, lại đổ ra, đặt ở một bên. Ở dưới ánh mắt trừng lớn của Kathy mà thả chút tro than vào trong nồi đá nhỏ, lúc này mới bắt đầu trình tự chân chính đây.
Rót tro than vào trong nồi đá nhỏ, Liễu Thư lại đổ nước tỉ lệ tương đối vào, làm tro than chuyển thành như dạng cháo. Khi làm mấy thứ này thì lửa dưới lò vẫn đang cháy ổn định. Kathy vừa khống chế được thế lửa, một bên ánh mắt chớp cũng không chớp nhìn chằm chằm động tác của Liễu Thư, giống như sợ bỏ lỡ mất một động tác nhỏ nào, gắt gao nhìn chằm chằm không rời.
Không nhìn ánh mắt mang đến áp lực của Kathy, Liễu Thư trấn định cầm cây gậy gỗ quấy, đợi cảm thấy cũng không kém nhiều, thế này ánh mắt mới phóng tới mỡ hòa tan. Cô nghĩ nghĩ vẫn kiên định gật gật đầu, vươn tay lấy qua chậu gỗ chứa mỡ, đây là sau đó cô để cho Allen hỗ trợ làm giúp, còn có tay cầm nữa. Đương nhiên là Liễu Thư vì dùng tốt, tốn rất nhiều tế bào não mới dùng đinh gỗ đính lại được, thật ra cũng rất vững chắc, cũng chỉ làm một, cái khác sẽ không chú ý như vậy.
Bưng chậu mỡ để ở bên cạnh, cầm thìa múc một muỗng. Hiện tại Liễu Thư là một tay ổn định cầm gậy gỗ quấy cháo tro than trong nồi đá nhỏ, một tay múc một thìa mỡ, toàn tâm toàn ý làm.
Đợi cháo tro quấy tương đối rồi, tay cầm thìa vừa động, nghiêng thìa, mỡ rơi xuống, cứ như vậy mà nhỏ giọt rơi vào trong nồi cháo than tro. Đối với yêu cầu tỉ lệ việc xà phòng hoá này, Liễu Thư cũng không biết được, biện pháp duy nhất bây giờ chính là thử một chút. Đương nhiên cái này không thể nghi ngờ là biện pháp thuần, nhưng mà cũng chỉ có làm ra như vậy, ngốc thì ngốc đi.
“Rào rào” lại là một nồi báo hỏng, Kathy sụ mặt, cái này cũng không biết là lần thứ mấy cậu ấy thất bại, Liễu Thư thí nghiệm vẫn không có thành công. Cháo tro trong nồi đá cũng vẫn không giống như cô mong muốn mà thành sự xà phòng hoá, chính là một nồi cháo, cũng không có nửa điểm biến hóa. Chờ chờ cũng chỉ có thể đợi cho cháo bị đun cạn, cái gì cũng không có.
“Tiểu Thư, không được thì chúng ta sẽ không thử nữa.” Nhìn mỡ đã bị dùng phân nửa, cho dù cái này không phải của nhà mình nhưng cô cũng rất đau lòng.
So sánh với Kathy, Liễu Thư càng thất vọng, nghĩ đến lòng tin tưởng gấp đôi đi làm xà phòng, kết quả chính là kết cục thất bại, trong lòng không khó chịu mới là lạ. Từ sau khi tới nơi này cô xuôi gió xuôi nước đến nay, thật ra cô đã quên, mình chẳng qua chỉ là một người bình thường thôi, bàn tay vàng cái gì, quên đi, đó là vận khí nổ tung mới có.
“Ài.” Thở dài, Liễu Thư lắc đầu, giọng điệu tràn đầy bất đắc dĩ: “Không thử thì không thử nữa, mình quá tin tưởng bản thân rồi.” Nói xong thì bắt đầu thu dọn hỗn độn chung quanh.
“Không đúng không đúng.” Thấy Liễu Thư hiểu lầm, Kathy tràn đầy khẩn trương, chu miệng nói: “Mình không phải ý tứ này, mình muốn nói, chúng ta làm nhiều thứ đều không được như vậy, khẳng định xảy ra vấn đề ở chỗ nào đó. Hôm nay không được, vậy ngày mai, dù sao không có việc gì nhàn rỗi chơi đùa vài thứ cũng tốt.” Chỉ là phí mỡ một chút, Kathy yên lặng nghĩ.
Thu dọn mọi thứ xong, nhìn xem trong nồi đá nhỏ đã có thể xác định là cháo tro phế bỏ, trong nồi này bỏ vào không ít mỡ, Kathy luyến tiếc cứ như vậy mà đổ đi, nghĩ nghĩ nói: “Trước cứ để đó đi, nhìn xem một đêm có biến hóa gì không.” Nói cái này đều là nói an ủi, làm sao có thể hiện tại không được, sau một đêm thì có biến hóa chứ, nhưng Liễu Thư cũng không nói cái gì, liền đặt nồi đá nhỏ ở một bên không để ý tới, dù sao hiện tại cô cũng lười rửa nồi.
Lúc mãi làm này nọ lại không cảm thấy, giờ dừng lại mới phát hiện sắc trời không còn sớm nữa, nói vậy thú nhân và nhóm giống cái ra ngoài thu thập đều sắp trở lại. Vừa nghĩ như thế, thì phương hướng quảng trường bộ lạc truyền đến từng tiếng hổ gầm, thật là đã trở lại.
“Bọn họ đều đã trở lại, chúng ta chân đến xem, không biết Eva và Alice sẽ mang cái thứ tốt gì trở về đây.” Trong giây lát thì Kathy đã quăng mất khổ sở không có chế tạo ra xà phòng, hưng phấn đến nhảy lên, làm cho người ta thật buồn cười. Thật đúng là người thần kinh thô, nhưng mà như vậy không hẳn không phải một người hạnh phúc.
“Cậu đi trước đi, mình kêu Lỗ Cách dậy, còn phải thay quần áo nữa.” Liễu Thư lại không vội, vừa rồi mới nhìn thấy, Lỗ Cách thức dậy, không biết có phải biết a ba và a ma về nhà hay không, nếu vậy, quả thật là mẫu tử liền tâm.
“Không vội không vội, chúng ta cùng nhau, mình tới mặc quần áo cho Lỗ Cách.” Kathy không nên thật sự chạy tới một mình, huống chi hôm nay cô chính là đáp ứng Liễu Thư phải chăm sóc Lỗ Cách một ngày. Hiện tại thì càng không thể đi rồi, cầm quần áo be bé của Lỗ Cách đến giúp đỡ.
Liễu Thư cười cười cũng không có ngăn cản, dọn nước tiểu, thay quần áo cho Lỗ Cách xong, ôm nó cùng tiến đến hướng quảng trường bộ lạc. Hai người đi không nhanh, lúc đến nơi đã có rất nhiều người. Giống như ngày hôm qua bọn họ trở về, trận thế rất lớn. Cô nhìn trái nhìn phải, không có nhìn thấy Đạt Nhĩ và Laura, cũng thấy được Gina, ở cách cô ấy không xa chính là các thú nhân tụ cùng một chỗ.
“Tiểu Thư.” Liễu Thư và Kathy vừa xuất hiện thì hấp dẫn không ít ánh mắt, Allen thì không cần phải nói, vừa về đến thì tâm tâm niệm niệm. Abby hết sức tán thành, nhớ thương là tiểu giống cái nhà hắn. Bên kia Eva và Oman đi cả một ngày lúc này có thể nhớ cục cưng nhà mình cỡ nào. Thay vì nói chú ý Liễu Thư không bằng nói là trông thấy tiểu thú nhân nhà mình rất mong nhớ.
“Thế nào hả, hôm nay có thực nháo người khác hay không?” Eva vừa tiến đến thì ôm Lỗ Cách không buông tay, hôn mấy cái xong mới hỏi tình huống con trai hôm nay.
“Hừ.” Liễu Thư không nói, Kathy lại chu miệng hừ một tiếng: “Khỏi phải nói tiểu hỗn đản này, nháo chết người.”
Eva cũng không biết Kathy oán niệm, thật đúng là nghĩ đến Lỗ Cách quá ầm ỹ người khác, nhất thời ngượng ngùng, gãi gãi đầu lúng túng nói: “Như vậy à, mình cũng biết để lại đứa nhỏ là không tốt, không bằng lần sau đi thu thập mình và Oman tách ra là được, kỳ thực đều là thú nhân, những người khác không có bạn lữ ở bên cạnh cũng rất giỏi.”
Liễu Thư liếc Kathy, cười cười nói: “Đừng để ý cậu ấy, hôm nay Lỗ Cách tiểu lên người cậu ấy, lại kéo ở trên người cậu ấy, cậu ấy mất hứng đó.”
“Ha ha ha, thì ra là thế.” Vừa nghe nguyên nhân, Eva liền biết vì sao Kathy oán khí lớn như vậy, thực không phúc hậu cười ha ha, nếu không có Oman giúp đỡ, thì cô nàng ôm Lỗ Cách còn kém chút cười ngã rồi.
Chung quanh, người khác nghe nói, quay đầu nhìn xem, khóe miệng trong mắt đều là ý cười không thèm che giấu. Kathy tức giận không thôi đến hừ hừ, còn thực bất mãn trừng mắt liếc nhìn Liễu Thư một, “Hừ, làm sao có thể nói ra chuyện mất mặt vậy chứ.”
Cũng biết Kathy không có thật sự tức giận, Liễu Thư cũng không lo lắng, đương nhiên cô sẽ không nói, hôm nay thí nghiệm xà phòng vẫn không thành công, khi trong lòng buồn bực nhìn đến bộ dạng kinh ngạc của cậu ấy, thì tốt hơn không ít. Quả nhiên, hẳn là phải tìm thêm cảm giác cân bằng.